Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangBởi vì trước kia từng xảy ra chuyện bị fan nam quấy rối, cô rất phản cảm với sự đụng chạm của những nam nhân xa lạ.

“A, tôi nhớ rồi!” Lý Tổ Xuyên cười hì hì, bước đi chậm lại sóng vai với cô, dáng người gầy yếu không mập hơn Đồng Nhan bao nhiêu.

Thấy tất cả mọi người không quay đầu lại, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói: "Sau này có gì cần cứ nói trực tiếp với tôi, tôi đều có cách.

”Đồng Đại Bảo quan sát tên này thật lâu, cô là người hướng nội vốn không thích nói chuyện, chắc không phải là người biết gây chuyện, cho nên anh ta mới dám tới đáp lời.

Đồng Nhan ngẩng đầu lên, đồng tử cô co rụt lại, trong lòng đã vô cùng khiếp sợ, người này to gan thật đấy? Không sợ mình báo cáo anh ta sao?"Xem cậu sợ tới mức nào kìa, cậu cứ yên tâm đi chắc chắn không có chuyện gì đâu.

" Lý Tổ Xuyên đưa tay muốn vỗ vai cô nhưng lại bị Đồng Nhan né tránh.

"Bệnh ngoài da của tôi còn chưa khỏi, lây nhiễm cho anh thì phiền toái rồi.


"Lý Tổ Xuyên nhanh chóng thu tay lại, lúng túng gãi gãi đầu: "Được rồi, có việc nhớ tìm tôi, tôi đi trước tìm bọn họ.

”"Ừm, được.

" Đồng Nhan đờ đẫn gật đầu, trong lòng sớm bị bộ dáng tránh né như gặp rắn rết của anh ta chọc cười, không nghĩ tới chiêu này còn rất hữu dụng.

Bởi vì trận mưa mấy ngày trước, con đường đất dẫn vào cổng thôn lầy lội không chịu nổi, mỗi bước đi của bọn họ chậm hơn bình thường, đi thêm năm sáu phút mới đi tới cổng thôn.

Có thể là do đường không dễ đi, mãi cho đến khi sắc trời sáng ngời, mới thấy một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi đi tới.

“Mọi người mau tới đây hỗ trợ dỡ đồ!”Vẻ mặt Trịnh Châu vui vẻ đi về phía xe ngựa, đối với người trên xe tự nhiên quen thuộc hô lên: "Thiệu Khanh, coi như cậu đã về rồi! Đám gia hỏa này sắp phiền chết tôi rồi!”Đồng Nhan nhìn về phía xe ngựa theo ánh mắt của anh ta, Thẩm Thiệu Khanh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng nõn bằng phẳng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Các cậu làm gì mà Trịnh Châu phiền?”Bình thường luôn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, bất thình lình nở nụ cười như có như không, thật đúng là làm cho người ta có một loại ảo giác như gió xuân.


Rõ ràng, bây giờ tâm trạng nam chính đang không tệ.

Đồng Nhan vụng trộm bĩu môi, ở trong lòng âm thầm chửi bới: Thì ra khuôn mặt poker(*) này cũng sẽ cười à?(*) Khuôn mặt poker: khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

Lúc này, đột nhiên Thẩm Thiệu Khanh quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với Đồng Nhan, cũng thu biểu tình nhỏ bé của cô vào trong mắt.

Đồng Nhan: "! ""Đồng Đại Bảo cậu sửng sốt cái gì đấy? Còn không tới đây khuân đồ!" Ngữ khí Trịnh Châu có chút không kiên nhẫn.

"A, được.

" Đồng Nhan nào dám thất thần nữa, cô lập tức chạy đến trước xe ngựa hỗ trợ khuân đồ đạc.

Chờ cô đi chỗ khác, Trịnh Châu lập tức nghiêng người nhỏ giọng nói với Thẩm Thiệu Khanh: "Tôi vừa mới nghe người ta nói, Triệu Tiểu Hổ nói muốn đánh gãy một chân Đồng Đại Bảo, cậu nói xem việc này nên làm cái gì bây giờ?”"Có biết lí do không?" Thẩm Thiệu Khanh nhìn về phía thiếu niên tuấn tú đơn bạc kia, mày kiếm khẽ nhíu.

"Mấy ngày trước Triệu Tiểu Hổ rơi xuống một cái mương đất, hiện tại người còn đang nằm ở bệnh viện huyện, theo lý thuyết thì Đồng Đại Bảo đã cứu hắn, mà không biết tên hỗn đản kia nghĩ như thế nào?" Trịnh Châu vuốt tóc mái trên trán một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

.