An Hi Hạo nhìn Vương Quân, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi và mấy người chú Cổ nói chuyện hợp nhau quá nên nhất thời quên thời gian.

”Nói xong cũng không nhiều lời với Vương Quân nữa, trực tiếp đi rửa mặt.

Sắc mặt Vương Quân rất khó coi, ở một bên, Lý Huy bắt chéo hai chân cười nhạo: “Thanh niên trí thức La người ta tình nguyện chờ, liên quan gì tới cậu, còn đi trách thanh niên trí thức An, lương thực ở nông thôn dùng để nuôi con người, nhìn cái mặt này xem, nuôi rất lớn đấy! ”Lời này của Lý Huy làm cho Trần Sơn mới đi vệ sinh ra thiếu chút đã choáng váng, Vương Quân ôm ghế trở về phòng.

An Hi Hạo nằm ở trên giường không buồn ngủ chút nào, Dương Mậu ở chung phòng với anh đã bắt đầu ngáy rồi.

Hôm sau, Cổ Na bị bà cụ Cổ bắt ở nhà nghỉ ngơi, không cho phép ra ngoài, Cổ Na ngoan ngoãn ở nhà, vừa quét sân vừa nghe bà cụ Cổ nói.

“Mẹ cháu mà biết bà chăm sóc cháu không tốt chắc chắn sẽ trách bà.

”“Không đâu bà ngoại.

”“Cháu nói không thì sẽ không à.


.

? Cháu nghe lời bà một chút thì tốt rồi.

”Cổ Na liên tục đáp lời, trong thời gian ngắn cô đừng mong đến sau núi.

“Cổ Na!”Lưu Phân kêu ngoài sân, Cổ Na đáp lại rồi đi ra sân mở cửa.

Lưu Phân kéo Cổ Na qua nhìn kỹ từ trên xuống dưới, nhìn thấy khuôn mặt Cổ Na hồng hào mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra thật sự không sao.

”Cổ Na cười ha ha: “Vốn là không sao mà, nhưng hôm nay bà ngoại không cho em đi ra ngoài, ngày mai em lại đi cắt cỏ heo với chị.

”“Được, vậy chị về trước nhé.

”Lưu Phân lo lắng cho Cổ Na cho nên cố ý tới đây thăm.

Lưu Phân vừa đi, Cổ Na vừa đóng cửa lại vừa nói với bà cụ Cổ: “Chị Lưu Phân tốt bụng, tính cách cũng nhanh nhẹn, cháu rất thích chị ấy.

”Bà cụ Cổ ngắt đầu rau bỏ vào gầu hót rác: “Đúng là đứa trẻ tốt:” Nói được phân nửa, bà đột nhiên vỗ đầu một cái: “Xem trí nhớ của bà này, Tiểu Na cháu lại đây nhặt rau, không được ra ngoài, bà ngoại sẽ về ngay.

”Nói xong lập tức rửa mặt đi vào phòng, một lát sau lấy một cái rổ trúc ra cửa sân.

Cổ Na thò đầu ra nhìn cửa sân, nhìn hướng bà cụ Cổ đi thì biết bà đi tìm bà mối để dò ý nhà họ Lưu rồi.

Vừa nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, Cổ Na ngâm nga điệu hát dân gian ngoài hành tinh, sau đó đóng cửa sân lại, nhưng chưa đi được mấy bước, ngoài sân lại có tiếng của bác ba.


“Bác ba!”Nhìn thấy Cổ Thành Lễ, Cổ Na như thấy được một bát thịt kho tàu lớn vậy.

Cổ Thành Lễ cõng đầy lưng, Cổ Na đi qua giúp để xuống.

“Sức khỏe cháu sao rồi?” Cổ Thành Lễ xoa mồ hôi trên mặt quan tâm hỏi.

Hôm qua đám người Cổ Na lên trấn trên, Cổ Thành Lễ nghe thấy phong thanh, còn đi lên bệnh viện thăm Cổ Na, Cổ Na nhân cơ hội hỏi mình có thể được bao nhiêu phiếu, còn để cho lần sau Cổ Thành Lễ về nhà dùng phiếu thịt để mua một ít thịt về.

Nghĩ đến sức khỏe của Cổ Na, sáng sớm hôm nay Cổ Thành Lễ đi mua mấy món đồ tốt về.

“Sức khỏe của cháu đã không sao rồi, bác ba, bác rửa mặt đi rồi uống trà bạc hà, trà này là bà ngoại làm đấy, uống rất ngon.

”“Được được được.

”Cổ Thành Lễ rửa mặt xong sau đó thở ra một hơi, lại uống một chén nước bạc hà mát lạnh cảm thấy cả người sảng khoái, ông ta lấy hai cân thịt mỡ một cân thịt nạc và một con cá trong sọt ra đưa cho Cổ Na: “Mau lấy cất vào bếp đi.

”Cổ Na cười tủm tỉm nhận lấy, lúc cô đi ra, Cổ Thành Lễ lại đặt mấy khối gỗ thơm ở trên ghế, sau đó là một bộ dụng cụ điêu khắc.

“Lần này khách hàng đặt gỗ, mẹ của vị khách đó là một phật tử, mấy ngày nay mẹ người ta bị bệnh, cảm thấy khó chịu trong lòng cho nên đặt một tượng Quan Âm, bác ba không biết cháu có đủ dùng không, cho nên lấy thêm một ít gỗ về, chúng ta làm trước hai khúc sau đó từ từ làm tiếp.


”Cổ Thành Lễ có chút cẩn thận chỉ mấy khúc gỗ đó.

Cổ Na cầm một khúc ngửi: “Gỗ này rất thơm.

”“Đây là loại gỗ long não tốt nhất, thật ra vị khách kia là bạn của quản lý bọn bác, đang ở thị trấn, cho nên bác ba mới coi trọng như vậy.

”Cổ Na gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Cháu sẽ không lãng phí đâu, một khúc có thể khắc được rồi, còn dư lại bác ba muốn làm gì?”Cổ Thành Lễ có chút không yên tâm: “Hay là khắc trước đi, nhìn kỹ rồi hãy tính tiếp.

”Cổ Na cũng không phản đối, lại nhìn bộ dụng cụ điêu khắc kia, mặc dù không thể so với trên hành tinh nhưng Cổ Na biết mấy cái dụng cụ ở thời đại này không rẻ: “Bác ba, mấy cái này bao nhiêu tiền vậy?”“Tiền bạc gì chứ, cháu giúp bác một việc lớn coi như bác đưa quà gặp mặt cho cháu.

” Cổ Thành Lễ cười nói.

Cổ Na vội vàng nói cảm ơn, thời gian trước, lúc Cổ Thành Lễ đi bán đồ điêu khắc để đổi thành phiếu cho Cổ Na, cô thấy có gì đó không đúng: “Bác ba, thịt bên trong bếp thật sự là dùng phiếu của cháu mua sao?”.