Bà Tô trong lòng thoáng run lên…cái… cái… cái đứa nhỏ tuổi nhất đang nói bà là người xấu không ai khác chính là đứa cháu ngoại hai tuổi của bà, Trư Mao đây sao?Thế nhưng mà lúc này đây, bà nhìn lại thì tám cái người đàn ông này đang dùng mười sáu con mắt nhìn chằm chằm bà, giống như muốn đem cái “người xấu” là bà này đem ra đuổi đánh vậy.

Đời này bà ta còn chưa thấy gia đình nào lại có nhiều nam đinh như vậy, bây giờ chân của bà ta dường như là mất cảm giác rồi, thiếu điều muốn quỳ sụp xuống dưới đất vậy.

"Tôi tôi tôi, tôi ——" bà Tô muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.

"Thím Tô đến cùng là có chuyện gì thế?" Anh hai Cố Kiến Quân ra mặt dùng giọng nói bình ổn cất tiếng hỏi, nhưng mà ánh mắt của anh lại xen lẫn chút khó chịu ở bên trong.

"Không, không có việc gì cả.

" Bà bối rồi nói: "Cậu hai à, thật ra là hôm nay tôi đến—— tôi đến đưa trứng gà!"Nói giữa chừng, vậy mà không biết bà thủ sẵn từ lúc nào, móc ở trong túi ra hai quả trứng gà nói tiếp: "Đây không phải là do nàng dâu thứ năm trong nhà mới sinh con gái sao? Tôi cảm thấy trong nhà tôi cũng không có cái gì tốt, vừa may con gà nhà tôi mới đẻ được hai quả trứng nên tôi cố ý đem qua đây biếu.


”Bà Cố nghe vậy lại thở dài nói: "Cũng chỉ là sinh đứa con gái thôi mà, cần chi phải biếu trứng gà chứ! Không đáng đâu!"Bà Tô nghe vậy thì vội vàng tiến lên, xua tay nói: "Không không không, lời này nói vậy là không đúng rồi, đáng chứ! Rất xứng đáng! Sinh con gái tốt mà, con gái là tri kỷ là bảo bối, tri kỷ nha!”Mà bà Cố cũng không khách sáo chút nào, nhận lấy hai quả trứng gà, cười nói: "Lời nói này của bà thông gia nghe qua cũng thấy đúng nha, con gái xứng đáng nhận quà mà.

Còn con trai mập mạp, kỳ thật cũng không phải là không tốt, chủ yếu là nhà tôi đã nhiều lắm rồi.

Bà nhìn thử đi, mấy đứa này từng đứa đều là con trai đấy thôi, đứng ở nhà lớn như vầy mà còn chật chội, bà thấy đó, tôi nhìn mãi tâm tôi cũng thấy phiền.

”Bà Tô trong lòng đang rỉ máu: "Đúng vậy, nhìn lâu tâm phiền là đúng rồi, biết sao được, con trai nhiều mà cháu trai cũng nhiều nữa.

”Bà Cố nghe vậy liền gật đầu nói: "Bà cũng thấy đấy, nhiêu đây cũng chưa gọi là phiền đâu.

Ở trong huyện thành, tôi còn một đứa con trai với hai đứa cháu trai, chờ có dịp chúng về đây chơi bà qua nhà tôi xem, tới lúc đó mới gọi là phiền thật sự, nhìn khắp nhà toàn con trai trong lòng không hề vui sướng tí nào! Làm tôi cảm thấy cả đời này tôi phục vụ hết con trai rồi lại tới cháu trai, chán ngán không ai thấu được.


”Bà Tô lúc này quả thực rất muốn khóc tới nơi, chỉ có thể cắn răng xuôi theo: "Cũng thật là chán ngán mà, bà có nhiều con trai như vậy, rồi lại nhiều cháu trai như vậy không ngán ngẩm mới là lạ!"Nếu tất cả mấy đứa này đều là con trai và cháu trai của bà ta thì thật là tốt biết bao, bà ta sao có thể chê ít được.

Bà Cố nghe vậy lại cười cười, tiếp tục nói: "Mấy cái trứng gà này tôi rất là thích, chẳng hiểu sao, thời điểm này trong nhà tôi gà đẻ rất là ít, giờ cũng không còn bao nhiêu trứng để ăn, tới tôi cũng nhiều khi không có trứng đề sờ nói chi là ăn.

Bây giờ có bà đem trứng qua đây cũng có cái cho tôi ăn đỡ thèm.

”Bà Tô nghe xong, trái tim lập tức đau nhói.

Bà vốn tính muốn đến đây để dạy dỗ bà Cố một phen, ai biết không có dạy dỗ được bà ấy cái gì mà còn phải tốn hai quả trứng gà giao cho bà ấy nữa.

Mấy quả trứng gà kia là do bà đi thăm ổ gà xong lấy được, vừa quay trở về thì gặp con gái Xảo Hồng của bà, sợ con gái bà nhìn thấy muốn ăn nên bà không dám lấy ra, nhanh tay nhét vào trong ngực, sau đó nói chuyện một hồi liền kéo nhau tới nhà bà Cố không kịp đem cất, cuối cùng giờ lại phải đem ra cho người ta.

Đau lòng quá đi!Đau đến mức làm bà ta thở thôi cũng thấy khó khăn!.