Khóe miệng Tiểu Lục Đào rũ xuống, bụng cũng không đúng lúc mà kêu “ọc ọc” một tiếng.

Cô bé dùng tay nhỏ moi giấy da trâu phủ lên trên giường: “Em, em không thích quả chuối tiêu gì đó, cái đó không ăn ngon chút nào.

”“Mày chưa từng ăn quả chuối tiêu nên hoàn toàn không biết mùi vị của quả chuối tiêu đúng không?” Lục Cường lè lưỡi với cô bé.

Bị nói trúng, ánh mắt Tiểu Lục Đào càng uất ức, bẹp miệng nửa ngày không tiếp lời được.

Đột nhiên, cô thấy được một góc giấy gói kẹo lộ ra bên yếm.

Trong nháy mắt, giống như nông nô xoay người làm chủ nhân, cô bé lập tức tỉnh táo tinh thần: “Anh cũng chưa từng ăn kẹo thỏ trắng.

Cha em có rất nhiều kẹo, rất rất nhiều kẹo, em mới không thèm chuối.

”Lục Cường căn bản không tin lời cô nói: “Mày mới không có cha, mày cũng không có kẹo, cha mày đã chết.


”Những lời “cha đã chết” này, một năm nay, trong lúc vô tình, Tiểu Lục Đào đã nghe rất nhiều lần.

Tuy rằng không thể lý giải ý nghĩa của từ chết, cô bé cũng biết đây không phải lời hay ho gì.

Cô bé đứng lên: “Cha không chết, cha cho Đào Đào kẹo, còn lóe chớp!”Cô bé chỉ vào bóng đèn, gọi hệ thống 250: “Cha ơi, cha ơi, ầm một cái! Ầm một cái nữa đi ạ!”Lục Cường không thấy được trong phòng còn có người thứ ba.

Lục Đào lớn tiếng, thằng bé còn lớn tiếng hơn Lục Đào: “Cha mày đã chết, không chỉ cha mày chết, mẹ mày cũng sắp chết…”Đáng tiếc còn chưa nói xong, đã bị mẹ thằng bé vội vã chạy tới dùng sức túm cánh tay.

“Con muốn chết à! Không phải đã nói sau này đừng chạy tới chái nhà bên này sao? Chưa chừa à.

”Lý Xuân Lan cũng không dám nhìn vào trong phòng, kéo con trai nhà mình đi: “Tìm nơi nào mát mẻ chơi đi, đừng ở đây quấy rối.

”Lục Cường vừa giãy vừa kêu, nhưng rốt cuộc sức lực cũng không lớn bằng Lý Xuân Lan, rất nhanh đã bị kéo xa.

Mẹ con bọn họ vừa đi, Tiểu Lục Đào vừa rồi còn hùng hổ giống như quả bóng bị chọc thủng, ngồi xổm lại một lần nữa.

Không lâu sau, bả vai cô bé run run, một giọt nước mắt “lộp bộp” rơi trên giường đất.

[Không phải thằng bé đó đi rồi sao? Sao con lại khóc? Đứa nhóc như con quá yếu ớt rồi đấy?] Hệ thống 250 biến mất nửa ngày lại xuất hiện một lần nữa.

Tiểu Lục Đào không nói lời nào, một hồi lâu mới nức nở hỏi: “Cha ơi, mẹ… mẹ không nhúc nhích, có phải bị bệnh… bị bệnh hay không?”[Không thể nào.

] Hệ thống 250 kiên quyết phủ nhận: [Mẹ con chỉ đang ngủ thôi, nghe cha, rất nhanh mẹ con sẽ tỉnh lại.

]“Thật… thật sự?”[Thật sự.

]Tiểu Lục Đào nửa tin nửa ngờ, lau nước mắt, tiếp tục mát xa dựa theo vị trí hệ thống 250 đánh dấu.

Không ngờ vừa ấn một cái, ngón tay lạnh băng của Trần Phương Tú vậy mà nhẹ nhàng giật mình.


Lục Đào lập tức trợn tròn hai mắt: “Động…động đậy rồi!”Cô bé bất chấp rớt nước mắt, ngừng thở, đôi mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào ngón tay kia.

Không quá vài giây, Trần Phương Tú lại hơi giật mình.

Tiểu Lục Đào lập tức nín khóc mỉm cười: “Mẹ thật sự động đậy rồi, cha thật là lợi hại!”[Ờ, đó… là đương nhiên rồi.

Cha chính là hệ thống sống số 250 của công trình hy vọng vĩ đại nhất giữa các vì sao đấy.

]“Vậy Đào Đào ấn thêm vài cái, có phải mẹ có thể tỉnh lại hay không?”Tiểu Lục Đào lại có nhiệt tình.

Chỉ là hai bữa không ăn cơm, cô bé thật sự không có sức lực.

250 nhìn cô bé miễn cưỡng ấn xong một cánh tay khác của Trần Phương Tú, lập tức kịp thời tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ.

[Đang phát khen thưởng…]Gần như là vừa dứt lời, một cái túi giấy từ trên trời giáng xuống, nện vào lòng ngực Lục Đào.

Cô bé đang ngồi nghỉ ngơi bị đập trở tay không kịp, ngửa ra sau một cái ngã vào trên giường đất.

Hơn nửa ngày, cô bé mới múa may cánh tay nhỏ kéo túi giấy từ trên mặt xuống, nhấc đầu nhỏ lên nhìn.


“Đây là cái gì?”Hệ thống 250: [Con đoán đi.

]Tiểu Lục Đào không thèm đoán, cô bé trực tiếp cố gắng bò dậy, ngồi trên giường đất mở túi giấy.

Mới vừa mở ra một cái, hương vị thơm ngọt đã bay từ trong túi ra.

“Là bánh quy!” Lục Đào vui vẻ nói.

Bánh quy bánh hạch đào không lớn hơn quả hồng là bao đang đặt chỉnh tề trong túi, vừa nhìn lướt qua, ít nhất phải có một đến một cân rưỡi.

Bên ngoài bánh quy nướng thành màu vàng mê người, xốp giòn đến mức dường như chạm vào sẽ lập tức nát.

Tiểu Lục Đào không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng: “Thoạt nhìn ăn rất ngon.

”.