Ông lập tức mặt mày hớn hở khoe với ông Trịnh: "Anh à, đứa con gái này của tôi từ nhỏ đã thông minh, vô cùng hiếu học, anh nhìn xem, nhảy ba lớp, trực tiếp học lên lớp bốn, còn đạt được điểm tuyệt đối."

Ông Trịnh nghe xong, cũng cười ha hả khen theo: "Ôi, Miên Miên thật đúng là tiểu thiên tài, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng thi cử lại đạt hạng nhất, sau này chắc chắn có thể thi đậu trường trung học rồi làm công nhân."

Giang Miên Miên được khen đến nỗi có chút ngại ngùng, vì thế kéo cánh tay Giang Trường Hải, nhỏ giọng nói: "Cha, chúng ta về nhà đi."

Giang Trường Hải nhớ ra trong nhà còn có người chờ họ quay về, ông liên tục gật đầu: "Đúng, phải nhanh chóng trở về để ông bà nội của con biết được cháu của họ giỏi như thế nào!"

Nhưng lại chê con gái chân ngắn đi chậm, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống dưới: "Tới đây, Miên Miên, cha cõng con về nhà."

"Cha, con muốn tự đi một chút trước."


Giang Miên Miên thấy đám bạn học tới lui phía trước đều đang nhìn mình, thoáng chút ngượng ngùng, dù sao bên trong nàng cũng là một bà cô đã gần ba mươi tuổi rồi đấy.

"Mau leo lên, cha con đang vội về khoe với mấy người bên chỗ bà của con mà." Giang Trường Hải thúc giục.

Giang Miên Miên:...

Được rồi, cô không hề ngạc nhiên chút nào, vì thế liền ngoan ngoãn nghe lời leo lên lưng cha.

Hai cha con vừa bước vào sân, Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đã từ trong phòng chạy ra.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Hai người ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Miên Miên, ánh mắt kia nóng rực như thể muốn đem Giang Miên Miên nướng chín luôn vậy.

"Tam Nha, thi thế nào rồi? Có đạt hạng nhất không?" Trương Quế Hoa nhìn chằm chằm Giang Miên Miên hỏi.

Giang Trường Hải tiến lên phía trước một bước, đi đến trước mặt mẹ ông, cằm cũng đã ngước lên tới trời rồi: "Mẹ, không phải con nói quá với mẹ đâu, đầu óc của đứa cháu gái này của mẹ thật sự là hoàn toàn di truyền hết trăm phần trăm sự thông minh tài trí của con, cháu gái mẹ ngữ văn và toán đều thi được một trăm điểm, đứng đầu toàn khối, sao hả? Có phải là lợi hại lắm đúng không?"


Giang Miên Miên cũng kiêu ngạo ưỡn cao ngực nhỏ, thành tích này quả thật đều dựa vào thực lực của cô mà có đó nha!

"Thật ư? Ôi, vậy thật đúng là quá tốt rồi." Trương Quế Hoa vừa nghe Giang Miên Miên thi được hạng nhất, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm lí rồi.

Tôn Lệ Hà lại không tin chuyện này là thật, chỉ vào Giang Miên Miên chất vấn: "Không phải hôm qua cháu nói là thi không tốt sao? Hôm nay sao lại có thể đứng hạng nhất chứ? Không phải là cháu đang lừa gạt mọi người đó chứ?"

Giang Trường Hải lập tức lạnh mặt, không vui nói: "Chẳng lẽ Miên Miên thi được hạng nhất, thím là thím ba của con bé lại không thấy vui cho nó hay sao?"

Tôn Lệ Hà nhếch khóe miệng cười giả dối: "Nếu con bé thi được hạng nhất, người làm thím ba như em đương nhiên vui thay cho nó. Nhưng chúng ta không ai nhìn thấy bài thi của nó, ai biết rốt cuộc là được mấy điểm?!"

Giang Đại Hải ở trong phòng nghe thấy Giang Miên Miên thi được hạng nhất, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy hai kẻ không thể khiến người khác bớt phiền kia lại cãi nhau.

Ông ta đi tới xụ mặt nhìn mấy người họ: "Hay lắm, một ngày đẹp như thế này, lại cãi nhau cái gì, Tam Nha, cháu lấy bài thi ra đây cho ông nội xem lại lần nữa đi."


"Vâng." Giang Miên Miên vội vàng lấy ra bài thi lần nữa, vui vẻ chạy đến trước mặt Giang Đại Sơn. Cô tất nhiên biết rõ ai mới là người có tiếng nói trong cái nhà này.

Giang Đại Sơn nhìn thấy trên bài thi đánh đầy dấu tích đỏ, chân mày vốn nhíu chặt mới hơi hạ xuống, khóe miệng cũng dần mang theo ý cười.

Thậm chí phá lệ vươn tay xoa đầu Giang Miên Miên: "Tam Nha, sau này chăm chỉ đọc sách, buổi tối sẽ kêu bà nội làm canh trứng gà cho cháu ăn."

Giang Miên Miên cười ngọt ngào nói: "Cám ơn ông nội."

Trương Quế Hoa vừa thấy phản ứng của bạn đời, liền biết cháu gái không nói dối, cũng lập tức bước đến, sau đó khuôn mặt già nua nháy mắt liền cười tươi như đóa hoa cúc.