Anh đã tắm rửa sạch sẽ, xoay người và đi lên nhà.

Khương Hà lấy quần áo và đi đến nhà kho để tắm.

Cô mang rất nhiều quần áo từ nhà đến.

Phải công nhận nguyên chủ rất tốt, quần áo đều là tự may, cái nào cũng đẹp, còn được thêu những họa tiết rất đẹp.

Cô thay một chiếc váy ngủ dài và đi lên nhà.

Cố Tây Lăng đang nhìn gì đó bên cửa sổ, cô thắp thêm một ngọn đèn dầu cho anh, sau đó trở lại giường.

Cô nghĩ anh sẽ nhìn tới nửa đêm.

Nhưng không trong nháy mắt anh đã đến với cô.


Khương Hà không khỏi trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn anh, "Anh...!không nhìn tiếp à?"  "Em khẩn trương cái gì?" Cố Tây Lăng nhìn thấy cô sợ hãi, liền vỗ vỗ đầu của mình, hóa ra vợ anh lại sợ anh như vậy.

"Ai khẩn trương chứ, tôi không có." Khương Hà dũng cảm nói.

Cố Tây Lăng cười rồi đem cô kéo vào trong lòng mình.

Cơ thể của Khương Hà cứng lại ngay lập tức.

Cố Tây Lăng vỗ vỗ bả vai của cô, "Ta chỉ ôm thôi, không làm gì lung tung đâu, ngủ đi."  Câu này cũng giống như câu kia, “Tôi không làm gì đâu,” đều giống nhau cả!   Khương Hà cảm thấy không thể tin được.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu liếc anh một cái...  Cô vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Cô cẩn thận, không dám manh động.


Đảm bảo đủ...Sống mũi Cố Tây Lăng chạm vào tai cô, cô vô thức co rụt lại.

Cố Tây Lăng thấy phản ứng của cô quá mạnh, không dám thử nữa, chỉ có thể buông cô ra, cùng cô giữ một khoảng cách nhất định, đỡ khiến mình ngạt thở mà chết!   Khương Hà lặng lẽ liếc nhìn anh, chắc chắn rằng anh sẽ không đến nữa, khẽ mím môi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm, hình như Cố Tây Lăng tỉnh dậy, sau đó anh lại nằm xuống, ôm cô thoải mái.

Ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng.

Khương Hà lặng lẽ tỉnh dậy.

Cố Tây Lăng vẫn đang ở trên giường ngủ rất say, cô không muốn đánh thức anh.

Cô xuống nhà đánh bông lòng trắng trứng bằng máy đánh trứng, làm bánh, cho vào nồi hấp rồi ra ngoài.

Trên đồng ruộng.Cả đêm qua Khương Hà rất lo lắng, cô suy nghĩ làm thế nào để có thể bị hủy hoại ba mẫu đất đó.

Ai đó ở xa hét lên, "Này, ai ở đằng kia."  "Tôi đây."Khương Hà bước tới."Chị dâu, sao chị dậy sớm thế."  "Tôi đến hái ít rau và làm bữa sáng cho trưởng thôn."  "Vâng, chị dâu chọn đi, chúng tôi không quấy rầy chị nữa."  Lúc cô quay người rời đi, họ còn thấp giọng cảnh cáo nhau: "Các người nhớ để ý kĩ đến nơi này, ba mẫu ruộng này không thể để xảy ra chuyện gì.

Phương tiên sinh nói vật này rất quý giá, chờ đến khi bán thành công, thôn chúng ta người người đều có thịt để ăn."  Nó có nghĩa ba mẫu ruộng đó là niềm hy vọng của cả làng!.