Thẩm Kiều Kiều mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên trên giường đất, dưới người là một chiếc chiếu trúc cũ kỹ, trên người đắp một chiếc chăn hoa mỏng.
Cô đột nhiên ngồi dậy, chiếc chăn hoa mỏng trượt xuống, để lộ cái bụng hơi nhô lên.
Thẩm Kiều Kiều kinh ngạc sờ lấy bụng mình, cô không phải đã chết rồi sao?
Ngoài cửa truyền đến tiếng "kẹt kẹt", cánh cửa bị đẩy ra, một thanh niên trẻ tuổi cao lớn bước vào, anh có làn da màu lúa mạch, tuổi chừng khoảng hai mươi.

Anh ta có lông mày rậm, mắt to, nhìn khá tuấn tú.
"Tống Nghị?!" Thẩm Kiều Kiều cả kinh kêu lên.
Tống Nghị trong tay bưng bát canh gà, thấy vậy vội vàng đặt bát canh gà lên bàn, đỡ Thẩm Kiều Kiều nằm xuống: "Em gấp cái gì? Trong bụng còn có em bé."
Khi nhắc đến từ "em bé", khóe môi mím chặt của anh chợt nhếch lên, lộ ra nụ cười.
"Không nói chuyện đó nữa, nào, uống canh gà đi." Tống Nghị bưng bát canh gà đặt vào tay Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác nhận lấy canh gà từ trong tay anh, vẻ mặt vẫn là nghi ngờ không thôi, Tống Nghị thúc giục cô hồi lâu, nhưng cô vẫn không uống lấy một ngụm.
Cô đẩy bát canh gà ra, quay đầu sang một bên nói: "Em, em không muốn uống."
Khóe môi Tống Nghị nhếch lên: "Em không uống sao được? Em bé trong bụng em cần dinh dưỡng.

Đây là con gà mà anh mượn của bác cả, là con gà mái già bác cả nuôi đã ba năm, em ngoan ngoãn nghe lời, uống vài ngụm, nhiều lắm là nếu còn thừa anh sẽ uống nốt.
Thẩm Kiều Kiều vẫn không chịu uống canh gà, cô cúi đầu, không dám đối mặt anh, tóc mai che đi nửa khuôn mặt, cô nói: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi một lát...!"
Nghe vậy, Tống Nghị đặt bát lên bàn, khóe môi mím chặt, xoay người bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại một tiếng "rầm".
Nhìn thấy Tống Nghị rời đi, Thẩm Kiều Kiều mới yên tâm, bởi vì cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Thẩm Kiều Kiều tựa lưng vào gối, nhìn chằm chằm xà ngang, tự hỏi hiện tại đây rốt cuộc là giấc mơ hay là hiện thực?

Thẩm Kiều Kiều ngập ngừng quét mắt nhìn quanh nhà một vòng, đúng vậy, đây chính là ngôi nhà mới của cô và Tống Nghị khi mới kết hôn.
Ánh mắt cô lại rơi vào chiếc chăn hoa mỏng đắp trên bụng, cô nhớ rất rõ, đây là chiếc chăn mới do Tống Nghị mua cho cô, sau khi cô làm phiền anh suốt một thời gian dài.
Mọi thứ trước mắt đều chứng minh đây không phải là mơ mà là hiện thực.
Thẩm Kiều Kiều nhắm mắt lại, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, giấc mơ giống hệt những gì cô đã trải qua trước đó, chỉ là về sau mọi thứ lại bị đảo lộn.
Trong giấc mơ, cô đã đến hết cuộc đời.
Thẩm Kiều Kiều là một thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, cô lúc mới đến còn ngu dốt, cái gì cũng không hiểu.

Tống Nghị đối với cô là vừa thấy đã yêu, sau khi theo đuổi cô, hai người kết hôn và cô có thai..
Một thời gian sau đó, nhận được thông báo khôi phục lại chính sách thi lại đại học, cô điên cuồng thi đại học để được trở về thành phố.

Sau lưng Tống Nghị, cô lén lút đến một phòng khám chui trong huyện, phá bỏ đứa con của mình, cũng bởi vì thế mà suốt đời cô không thể mang thai.
Mọi chuyện không suôn sẻ như cô tưởng tượng, sau khi phá thai, cô không có thi đại học để trở về thành phố.

Mà năm sau cô lại có tên trong danh sách được quay lại thành phố.

Sau này cô mới biết được, Tống Nghị đã cầu xin bác cả làm đại đội trưởng dùng cửa sau để cô được có tên trong danh sách ấy.
Sau khi trở về thành phố, cô suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, không may bị trượt chân ngã xuống sông tử vong.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô đã tỉnh mộng.
Thẩm Kiều Kiều ánh mắt phức tạp sờ sờ cái bụng căng phồng của mình, cô không biết đứa nhỏ trong bụng có cảm giác được gì không, nhưng chợt nó liền đá cô một cái.
Cô lại sờ bụng rồi hạ quyết tâm, cô sẽ không như trong giấc mơ mà sẽ sinh con thật tốt!

Nghĩ xong, ánh mắt cô lại rơi vào bát canh gà, Tống Nghị có ý tốt nhưng cô thực sự ăn không vô, từ khi mang thai, cô luôn ngửi thấy canh gà có mùi tanh, chỉ cần ngửi thôi là đã muốn nôn, cô chỉ có thể phụ lòng tốt của anh ấy.
Bất quá, vừa rồi anh dùng lực mạnh đóng sập cửa như vậy, chắc chắn là rất tức giận?
Thẩm Kiều Kiều siết chặt ga giường, cô bước xuống giường, đợt một chút rồi mới uống canh gà.

Chờ Tống Nghị nhìn thấy cô đã uống hết canh gà, chắc chắn anh ấy sẽ không tức giận.
Cô vừa xuống giường liền nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Thẩm Kiều Kiều hai mắt sáng lên, cô nghĩ chắc là Tống Nghị trở về.
Cô mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lách qua cửa.
Người tới mái tóc được bết thành hai bím tóc óng ả, tóc được tết hai bên, một bên phải được buông thõng trước ngực, khuôn mặt như trăng rằm, dáng vẻ thanh tú, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo: "Kiều Kiều, tôi tới thăm cô."
Vừa nói, Trương Mạn Tuyết vừa nhìn quanh phòng, sau khi nhìn bốn phía, không nhịn được bĩu môi: "Cô ở đây so với khu thanh niên trí thức tốt hơn rất nhiều."
Ngôi nhà này được Tống Nghị xây mới để cưới Thẩm Kiều Kiều, đương nhiên so với hai ngôi nhà đổ nát được cải tạo để cho thanh niên trí thức ở tốt hơn nhiều.
Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy là cô, thì ngồi trở lại trên giường, nhướng mi nói: "Cô có chuyện gì không?"
Trương Mạn Tuyết đảo mắt nói: "A, không có việc gì, tôi chỉ là tới xem cô thế nào."
Cô tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay Thẩm Kiều Kiều, "Cô không biết, sau khi cô kết hôn, không ở lại khu thanh niên trí thức nữa, thì không còn ai nói chuyện với tôi."
Đó là đương nhiên, Trương Mạn Tuyết là người ham món lợi nhỏ, thích chiếm tiện nghi của người khác, nhất là cô luôn dùng tình cảm để lợi dụng các thanh niên trong đại đội và các nam thanh niên trí thức.

Chính vì thế mà ai cũng chướng mắt cô, ngoại trừ Thẩm Kiều Kiều, cô luôn mềm lòng nên sẽ nói với cô vài câu.

Bình thường các nữ thanh niên trí thức, không mấy ai để ý đến cô.

Nói trắng ra, trong giấc mơ, cô có thể quyết định nhanh nhẹn như vậy về việc thi lên đại học và đến một phòng khám chui để phá thai là vì Trương Mạn Tuyết ngày nào cũng thì thầm vào tai cô.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều Kiều không để lại dấu vết rút tay ra: "Hiện tại cô đã nhìn thấy rồi."
Đương nhiên là thấy được!
Trương Mạn Tuyết trên thấy trên bàn là bát canh gà, trong lòng xẹt qua một tia ghen tị, cô li3m khóe miệng khô khốc, lại nhìn nhìn bát anh gà trong bát đựng đầy thịt gà, không cam lòng nói: "Kiều Kiều, cô có phải hay không ăn canh gà sẽ buồn nôn? để tôi giúp cô ăn hộ nhé ".
Nói xong, không đợi Thẩm Kiều Kiều phản ứng, Trương Mạn Tuyết liền đưa tay về phía bát canh gà.
Nhìn thấy Trương Mạn Tuyết chuẩn bị bưng bát lên, Thẩm Kiều Kiều nhếch môi, tay chạm vào bát liền chậm rãi nói: "Đây là canh gà Tống Nghị nấu cho tôi, anh ấy nói đây là con gà mái mượn của bác cả đã nuôi ba năm, chờ anh ấy chở về muốn nhìn thấy tôi uống hết bát canh gà không để lại một giọt nào."
Nghe được hai chứ Tống Nghị, Trương Mạn Tuyết như thấy sấm trong tai, tựa như chạm vào sắt nóng đỏ, vội vàng rụt tay trở về, cười nói: "Ồ, là canh gà mà Tống Nghị đưa cho cô, hi, hi, hi."
Có mấy lần, Tống Nghị tình trông thấy Trương Mạn Tuyết đến lấy đồ tốt của Thảm Kiều Kiều, đó là những món đồ mà anh đã mua cho Thẩm Kiều Kiều.

Cô ta mang về sử dụng cho riêng mình, sau đó anh đến địa điểm thanh niên trí thức tìm và mắng Trương Mạn Tuyết, cảnh cáo cô từ nay về sau không được đến tìm Thẩm Kiều Kiều.
Trương Mạn Tuyết đương nhiên sẽ không nghe, dù sao trong mắt cô ta, Thẩm Kiều Kiều chỉ là người để cô ta lợi dụng mà thôi.
Xà phòng và khăn tay cô thường dùng đều là của Thẩm Kiều Kiều do cô lừa được, cô đương nhiên không muốn cắt đứt quan hệ với Thẩm Kiều Kiều, nhưng gặp trở ngại là Tống Nghị mà cô phải bí mật gặp Thẩm Kiều Kiều.
Lần này, cũng là nhìn thấy Tống Nghị vội vàng ra khỏi nhà nên Trương Mạn Tuyết mới dám tới cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của Trương Mạn Tuyết, Thẩm Kiều Kiều càng thêm tức giận: "Tống Nghị nói với tôi rằng anh ấy sẽ quay trở lại ngay.

Tính toán thời gian, hẳn là anh ấy về giờ."
Trương Mạn Tuyết nghe vậy quá sợ hãi, nói "Cái gì, Tống Nghị trở về giờ? Tại sao cô không nói sớm!"
Thẩm Kiều Kiều cười đến đau bụng: "Mạn Tuyết lúc trước cô đâu có hỏi, mà cô đừng đi, nay ở lại cùng tôi và Tống Nghị ăn bữa cơm."
Trương Mạn Tuyết dậm chân một cái, mở cửa bước đi không quay đầu lại, chỉ để lại dư âm, nhổ bãi nước bọt: "Tống Nghị mà mời ta ăn cơm, thì cứ lấy đầu ta ra mà chặt!"
Nếu cô ấy thực sự ở lại ăn cơm, Tống Nghị có thể cầm chổi đuổi cô ra ngoài.
Cô không khỏi vỗ vỗ ngực, thở hắt ra, may mắn là cô không uống bát canh gà của Thẩm Kiều Kiều, đó là con gà mái già mà bác cả Tống Nhất Đường, vợ đại đội trưởng đã nuôi ba năm.
Nếu để bác dâu Tống phát hiện ra là cô uống canh gà, mà bác dâu Tống so với Tống Nghị còn là người hung dữ hơn.


Bà là một phụ nữ, có thể trở làm xấu mặt, thậm chí còn có thể cầm dao đuổi cô chạy ba con phố!
Nhìn bóng lưng của Trương Mạn Tuyết như bị chó đuổi, Thẩm Kiều Kiều cười hết sức vui vẻ.

Đến khi bình tĩnh lại, cô nhìn cánh cửa đang mở mà không khỏi thắc mắc, rốt cuộc Tống Nghị đã đi đâu?
Còn Tống Nghị vừa ra khỏi nhà liền hối hận, Kiều Kiều dù sao cũng là phụ nữ có thai, cô ấy đang mang trong mình đứa con của anh, thế mà anh là một người đàn ông sao có thể đi so đo với một phụ nữ đang mang thai?
Anh đang định quay lại xin lỗi cô, liền thấy Đại Hổ đang ngồi trên tảng đá lớn bên đường, trong lòng chợt động: "Đại hổ, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Đại Hổ nhìn thấy là Tống Nghị, cười toe toét nói: "Hai anh em ta là ai có chứ, Anh có chuyện gì thì cứ hỏi đi."
"Lần trước anh lên huyện thành bán đồ, là buôn bán kiểu thế nào?" Tống Nghị thấp giọng hỏi.
Thời buổi này nếu lén lút bán đồ sẽ bị bắt.
Đại Hồ cũng thấp giọng nói: "Tôi cũng bán rồi, sao vậy, anh cũng muốn bán à?"
"Ừ, tôi muốn bán một ít thứ, lấy tiền để mua cho Kiều Kiều chút đồ." Tống Nghị nói.
Đại Hổ mỉm cười vỗ vỗ Tống Nghị: "Cậu, cái tên này, đúng thật sự rất yêu vợ.

Đợi lát nữa chúng ta ra sau núi đào một ít rau dại, thu mua một rổ trứng gà rồi đem lên huyện thành bán.

Hai món này là bán chạy nhất." "
"Đã biết." Tống Nghị trả lời.
Trong nhà anh số trứng mà gà mái tháng này đẻ đều làm cho Kiều Kiều ăn để tẩm bổ.

thế nên anh cầm một ít tiền rồi tìm một vài người để thu mua trứng, đến cuối tổng cộng mua được bốn mươi quả trứng.
Hai người đến nhà Đại Hổ, cầm liềm và cõng cái sọt, đi ra phía sau núi hái được một sọt rau dại, liền giữa trời nắng buổi trưa đi bộ về huyện thành..