Có khả năng là cất giấu tốt, nhật ký mà Hoàng Quảng Linh mua vốn không dày, cũng chỉ khi tâm trạng của cô ta cực tốt hoặc cực kỳ kém mới viết một đoạn, Lý Thanh Lê cũng không tốn quá nhiều thời gian để xem xong.
Xem xong một mục cuối cùng, nhật ký bị cô ném sang một bên, trong đầu cô như bị nhét một đống dây gai, không tìm ra được manh mối mà chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại trong phòng, từ đông sang tây lại từ tây sang đông, đi hết lượng vận động một ngày.
Trong nhà chính, cơm canh nấu xong đều lên bàn vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Thanh Lê đâu, người nhà họ Lý lập tức nhận ra hôm nay chắc chắn Lý Thanh Lê lại có chỗ nào đó không thích hợp, bằng không bình thường cô cũng là người đầu tiên ngồi vào bàn cơm đợi dọn cơm mới đúng!Bà Điêu thấy Lý Đại Nha đi tới trước bàn vuông nhìn không chớp mắt lấy một cái rồi nhanh chóng với đũa tới gắp miếng thịt, bà ta lập tức không nể mặt, cầm đũa vụt mạnh lên mu bàn tay của Lý Đại Nha: “Ăn cái gì? Bình thường làm việc sao không thấy cháu tích cực như thế? Không nhìn thấy cô cháu còn chưa ngồi vào bàn sao, mệt cho cháu còn ăn được? Con nhãi thối không có lương tâm, cơm ăn đều vào bụng chó hết rồi, không hiểu chuyện tí nào! Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi gọi cô cháu ăn cơm đi!”Lý Đại Bảo ở bên cạnh cúi đầu cười “hì hì,” gương mặt tuấn tú trẻ con suýt chút nữa cắm vào trong bát cơm.
Trên mặt Lý Đại Nha vừa đỏ vừa trắng, khi quay người còn giẫm mạnh vào chân Lý Đại Bảo, sau đó chạy như một cơn gió ra ngoài.
Lý Đại Bảo đau đến mức gương mặt tuấn tú nhăn nhó, ném đũa định đuổi theo nhưng lại bị chị cả Lý túm lại.
“Nháo với em con làm gì, ngồi xuống cho mẹ!”Lý Đại Nha bĩu môi cũng có thể treo đèn dầu, ở bên ngoài phòng đông gân cổ lên gọi: “Cô ơi! Ăn cơm trưa thôi! Cô ơi, nên dậy rồi…”…Lý Thanh Lê đang rất phiền não, cảm thấy trí thông minh tích mười chín năm của mình đều đã dùng hết trong ngày hôm nay nhưng lượng lại không đủ xài, nghĩ đến bây giờ vẫn chưa làm rõ sự việc hoàn toàn, lúc này đột nhiên bị Lý Đại Nha cắt ngang khiến đầu óc cũng biến thành một đống tương hồ, cô lập tức trút giận.
“Ăn ăn ăn! Lý Đại Nha, cháu đừng tới làm phiền cô!”Buổi sáng ăn hai bát cơm cũng không ăn phí, giọng nói vô cùng hữu lực truyền đi thật xa, chui thẳng vào tai già trẻ lớn bé trong nhà họ Lý một cách vững vàng, không một ai may mắn thoát khỏi.
Bà Điêu nào còn ngồi yên được nữa? Chỉ trong hai lần hít thở đã chạy qua, định đẩy cửa lại phát hiện bên trong cài then.
“Tiểu Lục, sao thế con? Ai chọc con giận hả? Con nói cho mẹ, mẹ kêu mấy anh trai của con đi tới nhà nó dạy dỗ!”Lý Thanh Lê giậm chân với vẻ cáu kỉnh, cách cửa lớn tiếng kêu: “Ôi trời! Con đang nghĩ chuyện, mẹ, mẹ có thể mặc kệ con được không?”“Được được được, mẹ không quản con nhưng dù sao cũng phải ăn cơm chứ con? Người là sắt cơm là thép, một bữa…”“Bác gái, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Có phải Lê Tử tức giận trốn trong phòng không ra ăn cơm không?” Giọng nói của Vương Húc Đông từ cửa sân truyền vào, từ xa tới gần.
“Húc Đông, cháu tới vừa đúng lúc, không biết con nhóc này chịu oan ức gì mà hỏi nó không nói, cũng không ra ngoài ăn cơm, chỉ một mình trốn trong phòng! Xưa nay nó nghe lời bác nhất, cháu mua từ từ khuyên nhủ nó đi.
”“Bác gái, bác kêu Đại Nha bưng bát cơm qua đây trước đi, để cháu khuyên em ấy.
” Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn, như thể vô cùng nắm chắc việc mình có thể thu phục Lý Thanh Lê đang buồn bực vậy.
“Được được, Đại Nha nghe thấy chưa, mau đi bưng bát cơm tới đây! Húc Đông chắc cũng chưa ăn đâu nhỉ, Đại Nha cũng bưng một bát cho anh Vương của cháu đi, thịt kho tàu, tai heo muối, trứng rán, gắp nhiều thêm một ít!”Vương Húc Đông đáp với vẻ ngại ngùng: “Bác gái, cháu không yên tâm Lê Tử nên mới tới đây, bên ký túc xá thanh niên trí thức đã nấu cơm rồi ạ…”“Rầm” một tiếng, cửa gỗ từ bên trong mở ra dộng mạnh vào tường, khiến một mảng bụi tường rơi lả tả xuống đất.
Bà Điêu và Vương Húc Đông đứng ở cửa đều giật bắn mình.
“Tiểu Lục, con làm mẹ sợ chết mất!” Bà Điêu vỗ ngực mình.
Vẻ mặt của Lý Thanh Lê lạnh lùng, kêu Lý Đại Nha đang thò đầu ra nhìn từ cửa phòng bếp: “Không cho phép bưng cơm cho người ngoài! Lương thực nhà tôi mang cho heo ăn cũng không cho Vương Húc Đông anh!”Nụ cười trên mặt Vương Húc Đông có hơi không giữ nổi được nữa.
Bà Điêu bối rối, con gái mình sao thế này?.