Mặc dù mới vừa hôn qua, nhưng Hoắc Thanh Sơn nghe cô yêu cầu như vậy vẫn lập tức có phản ứng, toàn bộ người vừa nóng vừa căng thẳng.Lâm Doanh Doanh nũng nịu thúc giục anh, "Nhanh lên một chút đi ~~ "Trước nói gì còn chưa kết hôn không thể đụng vào cô, mới vừa rồi hôn cũng hôn rồi, còn giả vờ phủi sạch làm gì, nhanh lên một chút!Hoắc Thanh Sơn cả người nóng muốn thiêu cháy, nhưng rất tỉnh táo khắc chế, anh nhàn nhạt nói: "Cho dù sau khi kết hôn, ban ngày hoặc là trước người khác cũng không thể thân thiết." Nơi này sẽ có người đi qua.Lâm Doanh Doanh lập tức nghiêng đầu nhìn quanh, khoa trương nói: "Buổi tối người đâu? Anh nói con muỗi sao?"Hoắc Thanh Sơn: ".

.


."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh nhíu một cái, "Hu hu.

.

.

Anh nhất định là không thích em, chê em lùn, chê em yếu ớt, chê em.

.


."Hoắc Thanh Sơn: "Không có!"Lâm Doanh Doanh lập tức nhón chân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, "Tới đi ~~ hôn em đi ~~ "Trong ánh đèn màu quất vàng, sóng mắt cô dập dềnh, hai loại khí chất yêu kiều ngây thơ cùng mị hoặc câu dẫn đồng thời xuất hiện ở trên mặt cô, làm cho cô đẹp đến có chút không chân thật.Bình thường cô gái nào dám mời người đàn ông hôn cô? Không phải ai cũng đều rất xấu hổ hay sao?Cô.

.

.

Từng mời mọc người khác như vậy sao?Hoắc Thanh Sơn bất ngờ không kịp đề phòng bị một cổ chua cay (ghen) từ ngực xông lên chóp mũi, dẫn đến kiêu ngạo ẩn nhẫn khắc chế trong nháy mắt hóa thành gió, anh hận hận bấm eo nhỏ của cô, một tay nâng cái ót của cô bá đạo hung hãn hôn lên.**Sáng sớm ngày thứ hai Hoắc Thanh Sơn đi tìm Lâm Doanh Doanh trước.Lúc anh đứng chờ ở cửa vừa vặn thấy Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn đi ra.

Diệp Chi Đình đối với anh đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ căm thù, hừ lạnh một tiếng, quăng ra một câu "Anh không đắc ý được quá lâu đâu" liền cùng Diệp Mạn Mạn đi.Hoắc Thanh Sơn cũng không có để ý.Khi anh còn nhỏ tuổi liền bị người ác ý bôi cho cái danh khắc vợ, anh cũng đã học cách chịu đựng các loại các dạng ánh mắt, những ánh mắt này không tổn thương được anh.Nhất là khi Lâm Doanh Doanh giống như con chim nhỏ chạy về phía anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ trước đến giờ của anh cũng dính vào sắc thái ấm áp.Lâm Doanh Doanh nhào về phía anhHoắc Thanh Sơn vội vàng đỡ lấy cô, rất sợ cô lại đòi nụ hôn buổi sáng.


Anh đưa cho cô hai quả trứng gà luộc còn nóng, còn có hai trái cà chua đỏ au, "Anh đi công xã, xế trưa chờ anh trở lại tìm em ăn cơm."Lâm Doanh Doanh vừa nhìn thấy anh liền nhớ lại nụ hôn ngủ ngon bá đạo tối hôm qua của anh, không nghĩ tới người đàn ông cứng ngắc khắc chế cũng có một mặt hung hãn như vậy, lại nghĩ tới giấc mơ của mình, trong nháy mắt gò má đỏ bừng.Hoắc Thanh Sơn: Em cũng biết xấu hổ à.Lâm Doanh Doanh hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ ý anh cúi đầu.Hoắc Thanh Sơn mặt đầy phòng bị: "Cái gì?"Nhìn anh không mắc lừa, Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng, ưỡn bộ ngực chanh chua tra hỏi: "Tối hôm qua anh có mơ thấy em không!"Hoắc Thanh Sơn trong nháy mắt mặt càng đỏ hơn cả cô, vội vàng xoay người lên ngựa, "Anh đi đây!"Anh đi bưu cục công xã, trước gởi thư và xin kết hôn.Sau khi gửi xong, anh nhớ tới Lâm Doanh Doanh ở bên tai anh dịu dàng nói "Vì anh, em không sợ", đáy lòng yên ả đột nhiên nổi lửa nóng.Anh đưa quyết định xa xỉ gọi điện thoại cho bên quân đội, hướng chính ủy mở miệng xin kết hôn trước thời hạn.

Đoàn chính ủy là một người đàn ông ôn nhu khoan hậu, đối với thuộc hạ vô cùng săn sóc, sau khi hỏi rõ cha mẹ Lâm Doanh Doanh đã đồng ý thì trực tiếp phê chuẩn, bảo anh gửi tài liệu qua là được.Nữ nhân viên trực điện thoại còn chủ động chỉ anh, bảo anh cầm giấy đăng ký kết hôn nông thôn,  căn cước quân nhân cùng với chứng minh thanh niên trí thức là có thể đi Cung tiêu xã mua ba phần kẹo hỉ, còn có thể cắt gấp ba lần vải tân hôn.Rời khỏi bưu cục, Hoắc Thanh Sơn ngửa đầu nhìn mặt trời nóng hừng hực một chút, đột nhiên cảm giác không chân thật.Anh suy nghĩ đi về trước cùng Lâm Doanh Doanh ăn cơm, cô là tay mơ dạ dày không khỏi đói.

Cơm nước xong xế chiều đi đại đội khai hôn thú, sau đó trở về Cung tiêu xã mua kẹo hỉ và vải..