“Chị! ” Được an ủi như thế, Tiền Xuân Kiều lại không ngăn nổi nước mắt, muốn bày tỏ tủi thân mình phải gánh chịu.

Hai người đều được gả từ Tiền gia tới đây, tính ra cũng là họ hàng đồng căn, bình thường gặp mặt cũng gọi chị xưng em.

“Có phải thím hai lại làm khó em không…” Tiền Xuân Nga hỏi nhỏ, sau đó nói: “Chờ đứa bé lớn hơn một chút là được, đợi con bé có thể chạy nhảy, em có thể mang thai thêm một đứa nữa, sinh ra con trai bịt miệng bà già chết tiệt đó…”Tiền Xuân Kiều khịt mũi gật đầu, hai chị em ngồi đó vừa trông chừng đứa nhỏ vừa nói những lời riêng tư.

Bà Lý ở bên này vừa bận rộn một phen, đang thu dọn xô chậu không rảnh tay, bèn nhờ ông Lý chơi với cháu gái bảo bối của mình, nói chuyện với con bé.

Ông Lý xoa mặt, để vẻ mặt đang nghiêm túc của mình hòa hoãn bớt rồi mới bước đến trước mặt Vinh Cẩm.

“Cháu gái bảo bối của ông ơi, gọi một tiếng ông nội đi…” Ông Lý dùng cánh hoa dụ dỗ.

Vinh Cẩm liếc nhìn ông với đôi mắt to tròn ngây thơ, há cái miệng nhỏ nhắn như sắp kêu lên nhưng rồi lại nhân lúc ông không phòng bị mà ngoạm lấy cánh hoa vào miệng.

Ông có ngốc không vậy? Bảo một đứa bé chưa biết nói gọi ông là ông nội?Ông Lý: “! ” Vừa rồi cháu gái lườm nguýt ông ư?Ông còn đang thắc mắc không biết mình có nhìn nhầm không, bà Lý ở bên cạnh đã bật cười.


“Ha ha, Phúc Oa thông minh lắm đó, này thì đắc chí!” Thấy người bạn già của mình thường ngày nghiêm túc đứng đắn, cuối cùng chẳng phải cũng nhận thua trước đứa cháu gái bảo bối của bà.

“Không phải xương của trẻ sơ sinh mềm lắm sao?” Ông Lý khó hiểu, sao cháu gái có thể dùng sức giật cánh hoa ra khỏi tay ông như vậy.

Bà Lý tiến thêm một bước, nói nhỏ: “Cháu gái nhà ta là người thường sao? Ông không biết suy nghĩ gì cả.

”Sau đó bà Lý lại nhìn ông với ánh mắt hai người đều hiểu.

Ông Lý gật đầu đồng ý.

Vinh Cẩm ngồi trong giỏ tre lặng lẽ gặm những cánh hoa, tự động lọc ra những lời họ nói.

Nếu như lúc đầu cô nghe cũng ngại ngùng, thì tiếp sau đó cô đã nghe nhiều đến mức chán ngấy, cũng thành thói quen.

Ông Lý thấy cháu gái cứ phồng cái miệng nhỏ lên ăn không ngừng, còn biết giữ sạch sẽ, hễ trên tay trên mặt dính một chút nước trái cây sẽ kêu a a nhờ lau hộ, không lau con bé sẽ túm lấy người lớn không thả.


Ông Lý yêu thương sờ cái đầu nhỏ của Vinh Cẩm, tóc trên đầu rậm rạp đen nhánh, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ là mỹ nhân.

“Sao ở đây lại có bạc hà?” Ông Lý đang đi bộ quanh rổ tre, chợt phát hiện một cây bạc hà cụt đầu đột nhiên nhô lên từ phía sau.

Trải qua thần tích đêm đó, tất cả cỏ mọc lên trong sân đã bị bọn họ nhổ sạch từ lâu, mà đất trên lối vào cũng bị đè chặt, sao có thể có cây mọc lên?Lại còn mập như vậy.

“A!” Vinh Cẩm la lên, tỏ vẻ cái cây này không liên quan gì đến cô, là do người khác làm, thật đó.

Bà Lý nghe ông Lý nói vậy lập tức chạy tới, nhổ tận gốc cây bạc hà, xoay người giấu vào trong nhà.

Khi đi ra, bà còn ra hiệu cho ông Lý, nói rằng chúng ta sẽ bàn về chuyện đó sau.

Tiền Xuân Kiều ở quá xa nên không chú ý đến hành động của bà Lý, chỉ nhìn thấy hai bác của mình vây quanh cháu gái nhỏ, yêu thích ngập tràn.

“Con gái được sinh ở nhà hai bác đúng là có phúc.

” Hai người không hề trọng nam khinh nữ.

Tiền Xuân Kiều nhìn mà ghen tị.

.