Liễu Tố Tố quýnh lên, tùy ý nói hai câu đuổi người trước mắt về, sau đó liền đi tìm Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhìn thời gian, hiện tại mới 6 giờ rưỡi, vẫn còn sớm, "Chúng ta qua đó đi, mặc kệ thím ấy có nói ra hay không, trò chuyện một lát tâm tình có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Liễu Tố Tố gật đầu∶ "Vâng."
Cũng không thể tay không tới cửa, Liễu Tố Tố mang theo bánh quy và đường mới mua ngày hôm ra, cất vào trong túi, Hàn Trình chạy vào thấy như vậy thì thắc mắc∶ "Nương, nương muốn đem đồ ăn đi đâu đó?"
Chỗ đồ ăn này là Liễu Tố Tố để ở nhà cho bọn trẻ ăn lót bụng, Hàn Trình trông rất kĩ, sợ bị chuột ăn mất, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải kiểm tra lại một lần mới an tâm.
"Còn nhớ bà Dư lần trước mời chúng ta đến nhà ăn cơm không, giờ nhà bà ấy gặp một số chuyện nên tâm trạng không tốt lắm, nương muốn mang số đồ này qua thăm trước, mai nương lại đến Cung Tiêu Xã mua bù vào nhé?"
Hàn Trình nghe vậy vội moi moi trong túi mình∶ "Nương, con vẫn còn một viên kẹo này, nương cũng cầm cho bà Dư luôn nha, ăn kẹo vui vẻ!"
Liễu Tố Tố cười nhận lấy, "Ngoan quá."
Sợ trẻ con ầm ĩ, Liễu Tố Tố dặn mấy đứa ở nhà, chỉ có cô cùng Hàn Liệt qua nhà thím Dư.

Vừa đến trước cửa nhà, Liễu Tố Tố liền thấy một người đứng trong sân, chưa tới gần đã có thể ngửi thấy mùi khói nồng nặc, "Sư trưởng?"
Chung sư trưởng sửng sốt dập điếu thuốc∶ "Tiểu Liễu, Tiểu Hàn, sao hai người lại đây?"
"Hôm nay tôi thấy thím Dư đã trở lại, lâu như vậy không gặp nên muốn tới trò chuyện với thím ấy một lúc." Liễu Tố Tố cười nói.
Chung sư trưởng thở dốc, muốn nói lại thôi∶ "Vậy Tiểu Liễu vào đi, bà ấy đang ở trong phòng bếp."
Liễu Tố Tố gật đầu, Hàn Liệt nói∶ "Em vào là được, anh ở đây trò chuyện cùng sư trưởng."
"Được."
Phòng ở của quân khu bố cục phần lớn đều giống nhau, vị trí phòng bếp nhà Chung sư trưởng cũng giống nhà Liễu Tố Tố, ở phía tây nhà chính, Liễu Tố Tố đi vào liền thấy Dư Hồng Anh đang bận rộn trước bếp, trong nồi khói bốc nghi ngút, "Thím còn chưa ăn cơm sao?"
Dư Hồng Anh ngẩn ra∶ "Tiểu Liễu, sao cháu lại tới đây, mau, ra ngoài ngồi đi, thím đi rót nước."
Liễu Tố Tố cười lắc đầu∶ "Không cần đâu ạ, cháu ở đây nói chuyện với thím cũng được, trong phòng bếp cũng ấm lắm."
Dư Hồng Anh rót cho cô một ly nước ấm, "Cũng được, nhà thím ăn cơm rồi, đây là canh gà hầm cho Chung Nghệ, sức khỏe con bé không tốt lắm, về nhà rồi nên muốn tẩm bổ cho nó ấy mà."
Giọng Dư Hồng Anh có chút khàn khàn, hoàn toàn không còn sang sảng như lần đầu gặp mặt, Liễu Tố Tố nắm nắm ly nước, cuối cùng vẫn hỏi∶
"Thím, công việc bên Bộ gia đình...!thím không định làm nữa sao?"
Dư Hồng Anh trầm mặc hai giây mới nói∶ "Cháu nghe nói rồi à?"
Liễu Tố Tố gật đầu, cũng không nói vì sao mình biết được.
"Đúng vậy, hôm nay thím đi từ chức rồi, Ni Ni còn nhỏ, sức khỏe Chung Nghệ lại không tốt, cần có người chăm sóc, thím lo liệu không hết nhiều việc như vậy..."
Liễu Tố Tố không phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng lúc này dù cô không nhìn cũng có thể cảm nhận được giọng Dư Hồng Anh chất chứa thống khổ cùng áp lực.


Còn có Chung sư trưởng, rõ ràng lần trước Dư Hồng Anh mời nhà cô tới ăn cơm còn kể, Chung sư trưởng trước kia nghiện thuốc lá nặng, sau này bác sĩ kiểm tra phát hiện sức khỏe có vấn đề mới phải cai, vừa rồi lúc cô tiến vào mặt đất đầy tàn thuốc, khẳng định là gặp phải chuyện gì rồi.

Cô nắm lấy tay Dư Hồng Anh, hỏi ∶ "Thím, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Một câu đơn giản lại khiến nụ cười trên mặt Dư Hồng biến mất, bà cũng biết chuyện gia đình mình không giấu được người ngoài, nói không chừng từ khi bà trở về, những lời đàm tiếu đã bay đầy trời.

Nhìn Liễu Tố Tố quan tâm mình, bà cũng không giấu nữa, "Tiểu Liễu, thím muốn nhờ cháu giúp một việc."
"Thím cứ nói ạ."
"Bình thường cháu có rảnh có thể lại đây trò chuyện cùng Chung Nghệ một lát được không...!Thím thật sự không yên lòng về con bé chút nào!"
Trước khi tới đây Liễu Tố Tố đã đoán việc này có liên quan đến Chung Nghệ, quả nhiên là vậy.
Mấy tháng trước, sau khi Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng biết Chung Nghệ muốn kết hôn thì rất vui vẻ, Dư Hồng Anh thời còn trẻ sức khoẻ bị tổn hại, đời này cũng chỉ có hai đứa con là Chung Nghệ và Chung Vĩ, Chung Nghệ tuy là con gái nhưng Dư Hồng Anh không hề bất công, nghe nói con gái muốn kết hôn liền lập tức thu thập đồ dùng, chuẩn bị đến nhà trai gặp mặt phụ huynh.

Chung Nghệ làm việc ở trấn trên, người yêu là người huyện thành khác, bởi vì cách xa nên Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng đều chỉ gặp được người đàn ông kia, còn người nhà anh ta thì chưa gặp lần nào.

Nếu muốn bàn chuyện cưới hỏi, cần gặp bên nhà trai thương lượng xem tổ chức tiệc cưới như thế nào.
Dư Hồng Anh định lên trấn trên tìm Chung Nghệ trước, sau đó mới lên huyện, nhưng lúc bà tới đơn vị Chung Nghệ làm việc mới biết được con gái đã nghỉ làm, rời đi từ 5 tháng trước.

Dư Hồng Anh hoảng sợ gọi điện thoại cho Chung Nghệ, từ đó mới biết cô ấy đã chuyển vào nhà người yêu sống, sợ Chung sư trưởng tức giận nên không dám nói, chỉ có thể lừa Dư Hồng Anh nói ở trấn trên chờ bà.
Dư Hồng Anh sống đến từng này tuổi, vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, cũng không chậm trễ nữa mà lập tức ngồi xe lên huyện thành.

Một khắc nhìn thấy Chung Nghệ, bà suýt chút nữa trực tiếp ngất xỉu...
Chung Nghệ đã lớn bụng!
"Con...!Con...!Chuyện gì thế này!" Dư Hồng Anh không rảnh lo những việc khác, kéo Chung Nghệ sang một bên hỏi.
Mặt Chung Nghệ đỏ bừng, lúc này mới kể thật cho Dư Hồng Anh.
Sự thật rất đơn giản, cô ấy và người yêu tâm đầu ý hợp, vào một buổi tối uống chút rượu, không cẩn thận phát sinh chuyện kia, vốn tưởng rằng sẽ không sao, không ngờ qua một tháng kinh nguyệt của Chung Nghệ không đến, đến bệnh viện kiểm tra mới biết đã mang thai.
Trước mắt Dư Hồng Anh tối sầm lại∶ "Cho nên các con vội vội vàng vàng kết hôn chính là bởi vì chuyện này?"

Chung Nghệ gật gật đầu giải thích∶
"Nương yên tâm, Tiểu Kiệt chắc chắn sẽ đối tốt với con, bọn con đã quen nhau 3 năm rồi, anh ấy là người thế nào con rõ ràng nhất, con và anh ấy kết hôn, chuyện con mang thai sẽ không cần sợ nữa."
"Không cần sợ? Con nghĩ lúc kết hôn lớn bụng người ta sẽ không nhìn ra? Con nhanh như vậy đã sinh em bé người ta sẽ không nghĩ nhiều?"
Dư Hồng Anh vừa giận vừa sốt ruột, giận Chung Nghệ, cũng giận mình và chồng.

Nếu không phải vợ chồng bà cho tới nay đều quá bảo bọc Chung Nghệ, không muốn con gái phải chịu ủy khuất, dọn sẵn đường cho nó đi, sao có thể dưỡng thành loại tính tình dễ tin người thế này?
"Không sao đâu mà nương, con cùng Tiểu Kiệt đã thương lượng rồi, hôm đãi tiệc rượu sẽ nói con bị bệnh, cần nằm nghỉ ngơi, không ai phát hiện đâu.

Về sau con cứ ở trong nhà không ra khỏi cửa, cho đến khi nào sinh đứa nhỏ ra mới thôi, đến lúc đó lại giả vờ đứa nhỏ này là anh trai Tiểu Kiệt nhặt được, để bọn con nhận nuôi là được."
Dư Hồng Anh nghe đến đây lại thiếu chút nữa tắc thở, nhưng bà lại không có biện pháp nào, hiện tại chuyện đã đến nước này, chỉ đành cắn răng chấp nhận thôi.

Chỉ là nếu cứ như vậy, kế hoạch làm tiệc rượu ở quân khu phải sửa lại, ít nhất trước khi Chung Nghệ sinh con, không thể quay về.

Dư Hồng Anh cũng không thể rời đi, bà lo Chung Nghệ bị khi dễ, nay lại mang thai, nếu người bên nhà trai làm ra cái gì không tốt, Chung Nghệ có muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc.
Chung Nghệ cảm thấy nương suy nghĩ nhiều quá, rốt cuộc từ khi cô ấy mang thai đến nay đã ở chỗ này được 5 tháng, trong nhà ai cũng đối xử tốt với cô ấy, đặc biệt nương Lý Kiệt còn nói, chờ cô ấy sinh cháu trai ra sẽ cho thằng bé một bao lì xì thật lớn.
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, một đêm nọ Dư Hồng Anh dậy đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy bà Lý đang cùng Lý Kiệt thảo luận xem Chung Nghệ rốt cuộc có thể lấy ra bao nhiêu của hồi môn.
Giọng bà Lý truyền đến∶ "Không phải con nói cha nương cô ta là tiểu đoàn trưởng sao, ngày đó nương hỏi thăm rồi, tiền trợ cấp một tháng của đoàn trưởng còn chưa đến 100 nữa, có thể lấy ra nhiều của hồi môn như vậy không?"
Lúc trước khi Dư Hồng Anh và Chung sư trưởng gặp mặt Lý kiệt, hai người sợ hắn có ý đồ với gia thế nhà mình nên đều nói bọn họ chỉ là đoàn trưởng, còn sắp phải chuyển nghề.
Lý Kiệt∶ "Sao lại lấy không ra, Chung Nghệ nói nhà cô ấy chỉ có cô ấy và một đứa em trai, hai ông bà đó khẳng định sẽ tích tiền cho hai đứa con, tiền thể nào chẳng vào tay chúng ta."
Đến lúc này Dư Hồng Anh còn cái gì không hiểu, bà tức chết muốn đẩy cửa xông vào lý luận với hai người họ.

Bà Lý thấy Dư Hồng Anh biết rồi cũng không làm bộ làm tịch nữa, lập tức xé rách da mặt∶
"Chung Nghệ đã lớn bụng thế này, trừ nhà họ Lý chúng tôi còn ai nguyện ý cưới cô ta? Tôi nói luôn, nếu không đưa ra được 500 đồng tiền hồi môn, không có kết hôn gì hết! Đến lúc đó xem ai mới là người mất mặt!"
"Bà!" Dư Hồng Anh giận run, đang muốn tiếp tục tranh luận, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng động thật lớn, quay đầu lại nhìn, Chung Nghệ không biết đã đứng đó từ khi nào, sau khi nghe được lời này thì hôn mê bất tỉnh.
Dư Hồng Anh chỉ có thể may chóng đưa con gái lên đến bệnh viện trấn trên, ngồi ở ghế chờ Chung Nghệ tỉnh lại bà chỉ cảm thấy phẫn nộ voi cùng, cổ họng dâng lên một ngụm tanh ngọt.

Không dừng lại ở đó, nhà họ Lý cảm thấy Chung Nghệ đã mang thai, bọn họ đã hoàn toàn nắm được đằng chuôi nên lúc Chung Nghệ té xỉu cũng không nghĩ đến việc đưa cô ấy đến bệnh viện, ngay cả khi Chung Nghệ ở trong viện vài ngày cũng chẳng có người nào đến hỏi thăm một câu.
Dư Hồng Anh biết việc này không thể giấu thêm, chỉ có thể gọi điện về cho Chung sư trưởng.

Chung sư trưởng nghe xong cũng bạo nộ, bảo bà lập tức dẫn Chung Nghệ về, nhưng khi bà quay lại phòng bệnh thì không thấy Chung Nghệ đâu, may có hộ sĩ đi ngang qua nói Chung Nghệ để lại lời nhắn, muốn ra ngoài có chút việc, sẽ sớm trở lại, bảo Dư Hồng Anh đừng gấp.
Dư Hồng Anh sao có thể không nóng nảy, chạy nhanh ra ngoài tìm con, rốt cuộc ở trên con đường nhỏ cách Lý gia không xa, tìm được Chung Nghệ đang ngã ngồi trên mặt đất.
"Tiểu nghệ?"
Chung Nghệ ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Hồng Anh thì khóc rống lên.

Dư Hồng Anh không cần hỏi cũng biết con gái tới đây làm gì, trong lòng đau đớn nhưng lại không có cách nào, nhìn Chung Nghệ như vậy, bà cũng không hạ miệng nói được gì thêm, chờ Chung Nghệ khóc xong mới đưa cô ấy trở lại bệnh viện.

Vốn muốn trở về quân khu luôn, nhưng bác sĩ lại nói cái thai đang gặp nguy hiểm, nếu không chăm sóc cẩn thận, rất có khả năng sẽ không giữ được, hơn nữa cũng không chắc về sau còn có thể mang thai nữa hay không.
Dư Hồng Anh thở dài, sau khi nói chuyện với Chung sư trưởng liền thuê nhà khách cách bệnh viện không xa để ở, cũng may trong tay bà có mang không ít tiền, cứ như vậy đến ngày Chung Nghệ gần sinh lại lần nữa dọn vào bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Lý vẫn không ai đến hỏi thăm.

Bọn họ cố ý không tới là do biết Chung Nghệ đã mang thai, đời này chỉ có thể gả vào Lý gia, nếu nhà bọn họ không cần cô ấy thì cả đời này cô ấy không thể trông cậy vào ai nữa.

Người nên sốt ruột ngược lại là Chung Nghệ và Dư Hồng Anh mới đúng, lượng lượng mà làm, xem hai người còn dám cự tuyệt đưa tiền hồi môn không.
Lý gia đã định liệu như vậy, nhưng khi thấy Chung Nghệ và Dư Hồng Anh đã qua vài tháng rồi mà vẫn không qua bàn bạc, lại cảm thấy luống cuống tay chân.

Bà Lý liền sai Lý kiệt đi tìm hiểu tin tức.

Tuy bọn họ không thích Chung Nghệ nhưng tự nhiên có cô vợ tặng tới cửa, không mất lễ hỏi còn được món của hồi môn lớn, về sau không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.
Lý kiệt đến bệnh viện, Chung Nghệ lại không muốn gặp hắn, không chỉ không muốn gặp, còn đuổi hắn ra ngoài.

Hắn không ngờ Chung Nghệ dám phát giận giận với mình, cũng cứ thế bỏ về, dù sao thì Chung Nghệ đang mang trong mình giọt máu nhà họ Lý, khẳng định sẽ hối hận mà chủ động trở về.

Chỉ là hắn không biết rằng, sinh con xong, sau khi sức khỏe hơi hồi phục một chút, Dư Hồng Anh liền đưa Chung Nghệ trở về quân khu.
Dư Hồng Anh cùng Chung Nghệ trong khoảng thời gian này cũng chẳng tốt hơn là bao.

Thời buổi này phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, đi đến đâu cũng không tránh khỏi việc bị xoi mói, mặc kệ là bệnh viện hay nhà khách, chỉ cần vừa ra khỏi cửa tuyệt đối có thể nghe được đủ loại nghị luận.

Chung Nghệ từ nhỏ đến lớn được cha nương yêu thương, đã bao giờ phải chịu tình cảnh thế này, công thêm bị Lý kiệt làm cho thương tâm, sinh con xong cũng chưa kịp ở hết cữ, sức khỏe bị tổn hại nặng nề.

Dư Hồng Anh gắng gượng chống đỡ nhưng cũng chịu không nổi việc bị người ta khua môi múa mép nói xấu, trong lòng lại lo lắng cho Chung Nghệ, chưa đến nửa năm đã già thêm mấy tuổi.

Chung sư trưởng cũng phát sầu, ở trong sân lặng lẽ hút thuốc, toàn bộ căn nhà ngoại trừ bếp lửa có độ ấm, còn lại an tĩnh như rơi vào hầm băng.
Dù vậy, Dư Hồng Anh cũng biết việc Chung Nghệ sinh con khi chưa kết hôn không giấu được bao lâu, có lẽ qua mấy ngày nữa toàn bộ quân khu sẽ có đủ loại nghe đồn, bà còn ổn, chỉ lo Chung Nghệ không chịu nổi nên muốn nhờ Liễu Tố Tố tới chơi với con.
"Tiểu Liễu, hai đứa đều là người trẻ tuổi, những chuyện con bé không muốn nói với thím, có lẽ sẽ nguyện ý chia sẻ với cháu." Dư Hồng Anh nói.
Chung Nghệ là con gái bà, bà hiểu rõ nhất, thoạt nhìn không có gì, mặt ngoài cũng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm tan nát.

Vốn một thân bệnh lại chưa hết thời gian ở cữ, nếu cứ nghẹn trong lòng, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Liễu Tố Tố không ngờ mọi chuyện lại như vậy, cũng do mấy ngày nay bận quá, hôm nay lúc gặp mặt Ni Ni cô cũng không nghĩ đến có chỗ nào không thích hợp, Dư Hồng Anh chắc cũng là vì việc này mà từ chức.

Cho dù nơi này là quân khu, mọi người đều quen biết nhau, nhưng hiện tại mới năm 50, dân phong vẫn còn bảo thủ, phụ nữ chưa kết hôn đã có thai, thanh danh hoàn toàn bị huỷ hoại.

Quân khu nhiều người như vậy không tránh khỏi sẽ có người lưng nghị luận sôi nổi sau lưng.

Nếu Dư Hồng Anh tiếp tục ở bên ngoài bôn ba làm việc, đàm tiếu sẽ càng ngày càng nhiều, còn không bằng ở nhà ít lộ diện, qua một thời gian để phong ba chậm rãi tiêu tán.
Liễu Tố Tố trong lòng hụt hẫng, nhưng lúc này cô có nói cái gì cũng không có tác dụng, gật gật đầu∶ "Được ạ, thím yên tâm, về sau cháu sẽ thường xuyên tới thăm Tiểu Nghệ."
Dư Hồng Anh gật đầu, giữa lông mày tràn đầy mệt mỏi∶ "Cảm ơn cháu, vậy là thím an tâm rồi."
Lửa cháy càng ngày càng vượng, mặt Dư Hồng Anh bị hun đỏ bừng, bà mở nắp nồi nhìn thoáng qua∶ "Canh gà được rồi, Tiểu Liễu giúp thím đưa lên cho Tiểu Nghệ được không?"
Chung Nghệ chưa hết cữ, hiện tại đã về nhà phải nghĩ cách bồi bổ thật tốt, trời lạnh nên Dư Hồng Anh để con gái nằm trên giường, không cho đi lại lung tung.

Hôm nay bà mới về, Chung Vĩ còn ở thành phố đi học chưa biết chuyện, bà định viết thư để con trai mau chóng về nhà.
"Vâng, thím để cháu."
Nhận lấy canh gà Liễu Tố Tố liền lên lầu.

Nhà Chung sư trưởng thuộc diện được xây dựng đầu tiên, tầng hai không rộng như khu Liễu Tố Tố ở, chỉ có ba phòng, nhưng Chung sư trưởng chức vị cao nên nhà này cũng chỉ có một nhà bọn họ ở.
Liễu Tố Tố đi lên mới nhớ ra mình quên không hỏi Chung Nghệ ở phòng nào, đang chuẩn bị tìm từng phòng thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền đến, đúng lúc cô đang đứng ở cửa liền thuận tay đẩy ra.
Cô tưởng Ni Ni đói bụng, vừa muốn nói gì, nhưng giây tiếp theo liền thấy Chung Nghệ nằm trên giường cuống quít giấu thứ gì đó ra sau..