Edit: Sweetie
Nhìn Hình Tiểu Quân bắt đám người Hoàng tiểu thúc đi, Lê Ngọc Quế theo bản năng liền muốn chạy trốn nhưng trốn không kịp, Liễu Tố Tố đã túm cô ta lại.
“Buông tôi ra! Mau buông ra!” Lê Ngọc Quế kịch liệt giãy giụa.
Nhưng sức lực cô ta nào phải là đối thủ của Liễu Tố Tố, bị túm lấy không thể động đậy, đúng lúc này Hoàng tiểu thúc quay đầu lại nhìn, hắn chỉ vào Lê Ngọc Quế lớn tiếng kêu:
“Chính là cô ta, chính là cô ta đưa chúng tôi vào! Cô ta còn nói Hàn Tú Tú bây giờ sống sướng như tiên, không trả tiền cho chúng tôi chính là đại nghịch bất đạo!”
Hàn Liệt nhìn sang Lê Ngọc Quế đang sợ tái mặt, anh còn đang thắc mắc sao mấy người kia vừa thấy anh liền mở miệng gọi “đoàn trưởng”, lần trước anh đi đón Tú Tú rõ ràng vẫn chỉ là phó đoàn trưởng mà thôi.
Liễu Tố Tố tuy không biết đến tột cùng là có chuyện gì, nhưng mơ hồ có thể đoán ra được một chút, “Vậy đưa cô ta đi cùng đi.”
Cô nói với dì hai một tiếng, sau đó liền đi theo Hình Tiểu Quân.
Những việc này, cô là mẹ cần phải biết rõ ràng.
“Bà ơi, bà không sao chứ?” Mấy đứa nhỏ chạy tới hỏi han.
“Bà không sao, chúng ta vào nhà trước đi.”
Không còn chuyện gì để hóng nên mọi người liền giải tán, chỉ có Trần Nam là ở lại, cô ấy biết dì hai Hàn khẳng định muốn biết đã xảy ra chuyện gì, bèn hạ giọng nói kể lại một cách đơn giản.
“Việc này...!đúng là không phải con người mà!”
“Cháu cũng thấy vậy, mấy người nhà này nên cho vào tù hết!” Trần Nam là mẹ, cũng có con gái, lúc trước biết cảnh ngộ của Hàn Tú Tú cũng rất đau lòng, không ngờ đám họ hàng của con bé lại mặt dày đến vậy, ý tưởng bán cháu gái cũng nghĩ ra.
“Không chỉ bọn họ, còn có Lê Ngọc Quế kia nữa, đúng là thích gây sóng gió mà!” Trần Nam thấp giọng mắng chửi.
Dì hai cau mày: “Yên tâm đi, những người liên quan sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Quả nhiên như lời dì hai nói, qua không bao lâu liền có người tới tìm Bao Phi Tường.

Lúc đầu hắn còn nghi hoặc đi ra ngoài, qua một lát sau trở về, mặt còn đen hơn đáy nồi, phía sau là Lê Ngọc Quế khóc lóc ỉ ôi.

Phải biết rằng từ khi sinh Kim Đản đến nay, mỗi lần ra cửa cô ta đều kiêu căng ngạo mạn, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta không còn sức lực giả vờ khoe khoang.
Chỉ cần nhìn như vậy, dì hai liền đoán ra là chuyện gì.
Một lát sau, Liễu Tố Tố và Hàn Liệt trở về, mấy đứa nhỏ vội chạy đến hỏi:
“Sao rồi nương, người xấu muốn bắt chị bị chú công an mang đi rồi ạ?!”
Hàn Trình gấp không chịu được, nó chỉ sợ người xấu không bị bắt đi, đến lúc đó lại tới tìm chị gây phiền toái!
Liễu Tố Tố cười cười, không lập tức trả lời mà bảo Hàn Liệt: “Hàn Liệt, anh giúp em lấy thịt thỏ cất trong hầm ra đi, tối nay nhà chúng ta sẽ ăn thịt thỏ.”
“Ăn thịt thỏ!!”
Không cần nói gì thêm, lực chú ý của mấy đứa nhóc đã bị chuyển qua việc ăn thịt.
Bọn nó còn nhớ rõ thịt thỏ ăn cực kì ngon, vừa thơm vừa cay lại còn mềm, ngon hơn cả thịt lợn, ăn một lần sẽ không bao giờ quên.


Chỉ là nương rất ít khi làm, bởi vì thỏ không nhiều thịt lắm, cơ bản phải thịt cả đàn mới miễn cưỡng đủ ăn một bữa, hơn nữa trong nhà cũng không còn nhiều dầu với tương ớt, làm thịt thỏ không cho nhiều gia vị sẽ không ngon.
“Sao đột nhiên lại ăn thịt thế ạ?” Tiểu Lộ hỏi.
“Hôm nay các con đều biểu hiện rất tốt, nương tất nhiên phải khen thưởng rồi!” Liễu Tố Tố cười nói, “Cha các con nói hôm nay các con vừa thông minh vừa dũng cảm, trong nhà không có người lớn vẫn biết giúp đỡ nhau, nương thật sự rất vui.”
Có một số người lớn, biết bọn nhỏ làm tốt nhưng lại không biểu hiện ra, cảm thấy những việc này không nên đặt ở ngoài miệng, chỉ cần hiểu trong lòng là được.

Nhưng Liễu Tố Tố cho rằng không nên như vậy, con người ai cũng hi vọng sự ưu tú của mình được mọi người biết đến, được mọi người khen ngợi, càng miễn bàn đến trẻ con, chỉ có nói ra bọn nó mới biết là mình làm đúng, tiếp theo nên làm thế nào.
Được nương khen, mấy đứa nhỏ đều ngượng ngùng ra mặt, đặc biệt là Hàn Trình còn vỗ vỗ bụng nhỏ, giả bộ như mình xấu hổ muốn chết: “Nương khách khí quá à.”
Liễu Tố Tố nhìn bộ dáng của nó liền muốn cười, cô cố ý nói: “Nếu không thì thôi vậy, buổi tối vẫn ăn rau dại nhé.”
“Đừng mà nương! Ăn thịt ăn thịt! Con khách khí với nương một chút thôi à, sao nương lại coi là thật được!” Hàn Trình sợ đến mức tim nhỏ như sắp nhảy ra ngoài!
“Nương đùa các con đấy, đi chơi đi, lát về ăn cơm.”
Vào phòng bếp, dì hai mới hỏi tình huống bên kia.
“Mấy người đến gây chuyện kia bị đưa đến Cục Công An rồi ạ.”
Tuy bọn họ vẫn luôn thề thốt phủ nhận mình không lui tới cùng bọn buôn người, nhưng Liễu Tố Tố không ngốc, nghe Hàn Liệt kể lại tình huống cô liền đoán ra, những người này trước khi đến đã tìm được người mua rồi, bằng không chờ đến khi đưa Tú Tú về mới đi tìm người, ăn không uống không của bọn họ một thời gian không phải là lỗ rồi sao?
Hơn nữa mấy người này đã có tiền án cho nên bị đưa thẳng tới Cục Công An, dù không có, bọn họ liên tiếp muốn tiến hành bán người, mặc kệ có thành công hay không đều phải bị trừng trị, huống chi Hàn Tú Tú còn là con liệt sĩ, trừng phạt mà bọn họ phải nhận, chỉ có nặng không có nhẹ.
“Vậy thì tốt rồi!” Dì hai xem như hả giận, “Vậy nhà trên lầu thì sao?”
Liễu Tố Tố: “Bao Phi Tường muốn chuyển nghề ạ.”
Dì hai sửng sốt: “Chuyển nghề? Hắn còn chưa tới tuổi mà!”
Dì hai cảm thấy kinh ngạc, còn Liễu Tố Tố thì đã đoán được trước, tuy Bao Phi Tường còn chưa tới tuổi nhưng hiện tại chuyển nghề với hắn mà nói là lựa chọn tốt nhất.
Trước bởi vì chuyện của bà Bao, Bao Phi Tường không bị xử phạt, nhưng đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người, dù sư trưởng không làm khó hắn, về sau muốn thăng chức, thẩm tra chính trị tùy tiện tìm một người hỏi cũng có thể phát hiện ra vết nhơ này.

Trừ phi hắn có thể lập công to đến mức che giấu được chuyện xấu—— nhưng hắn lại không có năng lực ấy.
Ban đầu hắn còn giữ một tia ảo tưởng, nghĩ chờ qua một thời gian nữa, nói không chừng sẽ có cơ hội, nhưng việc của Lê Ngọc Quế hôm nay đã trực tiếp đánh nát toàn bộ ảo tưởng của hắn.
Thời điểm bị cảnh vệ viên của Chung sư trưởng gọi vào văn phòng, Bao Phi Tường sau khi nghe xong chuyện Lê Ngọc Quế làm, sắc mặt liền thay đổi.
Khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã vung tay lên cho Lê Ngọc Quế một cái tát.
“Cậu bình tĩnh một chút! Bao Phi Tường!” Chung sư trưởng vội vàng giữ Bao Phi Tường lại.
Hiện tại người đánh vợ không phải không có, ở quân khu cũng có, nhưng giống hắn đánh công khai trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt lãnh đạo thì là người đầu tiên.
“Tôi không bình tĩnh nổi! Lê Ngọc Quế, cô đã huỷ hoại cuộc đời tôi! Hủy hoại toàn bộ!” Hai mắt Bao Phi Tường tràn ngập tơ máu, người hắn muốn đánh bây giờ không phải Lê Ngọc Quế, mà là chính mình, là hắn mắt mù nên mới cưới người phụ nữ này!
Lê Ngọc Quế cùng đám người Hoàng tiểu cô không thân chẳng quen, lại tự tiện làm chủ dẫn bọn họ vào quân khu, dẫn vào thì không nói, còn châm ngòi cho bọn họ gây chuyện, còn bị Hoàng tiểu thúc vạch trần trước mặt bàn dân thiên hạ.

Người trong quân khu người cơ bản đều đã thành gia lập nghiệp, phàm là người có lương tâm thì đều căm thù đến tận xương tuỷ bọn buôn người.

Thế mà giờ Lê Ngọc Quế lại có quan hệ với bọn họ, về sau Bao Phi Tường hắn trừ cái danh con trai của kẻ trộm nước, còn nhiều thêm một cái danh có vợ ác độc!
Hắn còn muốn kiến công lập nghiệp cứu lại tổn thất, nhưng bây giờ còn cứu thế nào nữa? Tiền đồ của hắn đã bị huỷ hoại hết rồi!
Bao Phi Tường căn bản không thèm để ý Lê Ngọc Quế phẩm chất thế nào, có làm chuyện xấu hay không, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không quan tâm! Nhưng người phụ nữ ngu xuẩn này, làm chuyện xấu cũng không biết giấu kĩ một chút, bị người vạch trần tại hiện trường, còn liên luỵ đến hắn!
Lúc này cơn giận dâng lên, nếu không phải còn giữ lại được một chút lý trí, hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Chung sư trưởng sợ hắn lại xúc động liền nói thẳng: “Trước đưa cậu ta về nhà đi, vấn đề này lát nữa nói tiếp.”
Cảnh vệ viên đẩy Bao Phi Tường ra cửa, nhưng Bao Phi Tường lại dừng bước chân, hắn trầm mặc vài giây mới khàn khàn nói: “Sư trưởng, tôi xin được chuyển nghề.”
Chung sư trưởng nhíu mày: “Cậu chắc chắn?”
Bộ đội hắn ở không nổi nữa rồi, tương lai cũng không có tiền đồ gì đáng nói, so với việc ở lại bị người khác dùng ánh mắt khác thường đối đãi, không bằng chuyển nghề trở về.

Hoặc là sư trưởng có thể nhìn ra những việc này không liên quan gì đến hắn, cho hắn một con đường lui?
Bao Phi Tường nghĩ như vậy, gật gật đầu: “Tôi chắc chắn.

Tôi muốn chuyển nghề.”
Lúc ấy Liễu Tố Tố nghe cũng không nói gì, mặc kệ là Bao Phi Tường hay là Lê Ngọc Quế, đi đến một bước này đều là bọn họ xứng đáng.
Dì hai lại rất vui mừng: “Đi rồi cũng tốt, đi rồi nhà chúng ta sẽ thanh tịnh.”
Liễu Tố Tố đổ thịt thỏ xào ra đĩa, cười gật gật đầu: “Dì hai kêu mấy đứa nhỏ về ăn cơm đi, con đi làm chút bánh ngô.”
——
Ăn xong cơm, sau khi rửa mặt Liễu Tố Tố trở lại phòng liền thấy Hàn Liệt ngồi ở mép giường chờ mình, anh nói: “Vợ, anh đi gọi Tú Tú vào nhé?”
Liễu Tố Tố nhịn không được mỉm cười, không ngờ anh lại tri kỷ như vậy, biết cô đêm nay có chuyện muốn nói cùng Tú Tú, không cần cô chủ động anh đã mở miệng sắp xếp.
“Được, vậy hôm nay anh ngủ chỗ Tiểu Lộ sao?” Liễu Tố Tố lấy chăn trong ngăn tủ ra, “Cái này dày hơn, ban đêm lạnh lắm đấy.”
Hàn Liệt nhéo nhéo tay cô, cầm chăn đi ra ngoài, một lát sau Hàn Tú Tú ôm gối bước vào: “Nương, đêm nay con có thể ngủ cùng nương không ạ?”
“Đương nhiên rồi, nương kể chuyện cho con nghe nhé?”
Hàn Tú Tú gật gật đầu nhỏ, chui tọt vào trong ổ chăn, đột nhiên hỏi:
“Nương, con sang đây ngủ, cha có giận không ạ?”
“Đương nhiên là không rồi, sao cha lại giận con được?”
“Vậy thì tốt quá.” Hàn Tú Tú cười cười lại chui vào trong ổ chăn, cảm thấy thật ấm áp.

Thời tiết lạnh lẽo, giường đất trong nhà vẫn còn được thiêu, dù bên ngoài lạnh đến đâu, chỉ cần ngồi lên giường sẽ cảm thấy rất ấm.

Trong phòng Hàn Tú Tú cũng có giường đất, là cha xây cho nó, mỗi tối còn giúp nó thiêu giường, cho thêm củi gỗ, cha nói như vậy mới ấm áp.
Hàn Tú Tú chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nương, con cảm thấy cha thật là tốt, trước kia con không nên đối xử với cha như vậy.”
Liễu Tố Tố nhìn qua, nó tiếp tục nói: “Lúc trước… lúc trước con rất sợ cha, đặc biệt sợ, nhưng cha vẫn luôn tốt với con, hôm nay còn giúp con nữa, nếu không có cha, con đã bị cô chú mang đi rồi, nương, con cảm thấy rất có lỗi với cha.”
Nó lải nhải nói ra những lời trong, nói có chút hỗn loạn nhưng Liễu Tố Tố vẫn hiểu ý.
Cô cười nhẹ ôm con gái vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an: “Không đâu, cha sẽ không tức giận, Tú Tú cũng không có lỗi với cha.”
Cô và Hàn Liệt đều biết, Tú Tú không phải có ý kiến với Hàn Liệt, chỉ là sợ hãi người khác phái mà thôi, Hàn Liệt đau lòng còn không còn kịp, sao có thể sẽ tức giận?
Mắt Hàn Tú Tú sáng lên: “Thật ạ?”
“Thật.” Liễu Tố Tố gật gật đầu, “Nhưng mà cha cũng rất thích Tú Tú, thích giống như nương ấy, cha không giống những người xấu kia, vậy nên thỉnh thoảng Tú Tú thử cùng cha trò chuyện được không? Cha sẽ vui lắm đấy.”
Hàn Tú Tú nhớ đến bóng dáng cao lớn của cha khi đứng trước mặt mình, dùng sức gật gật đầu: “Được ạ!”
“Vậy giờ nương bắt đầu kể chuyện nhé, nghe xong chuyện này rồi ngủ sớm…”
Liễu Tố Tố nhẹ giọng kể chuyện xưa, mà lúc này trên lầu lại rơi vào cảnh tĩnh mịch.
Bà Bao ôm Kim Đản ngồi trong phòng lắc lắc đầu, còn Lê Ngọc Quế thì cắn chặt môi, nuốt nước miếng mở miệng nói: “Phi Tường, em xin lỗi, em…”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Bao Phi Tường nói một câu đơn giản cắt ngang những lời Lê Ngọc Quế định nói tiếp.
“Anh...! anh nói cái gì?” Lê Ngọc Quế trừng lớn mắt, điên cuồng lắc đầu, “Em không đồng ý, em không ly hôn, em tuyệt đối không ly hôn!”
Lúc nhận được một cái tát trong văn phòng Chung sư trưởng, Lê Ngọc Quế đúng là rất tức giận muốn mắng lại, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Bao Phi Tường, cô ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Tiếp theo Bao Phi Tường chủ động xin Chung sư trưởng chuyển nghề, cô ta mới biết được mình đã gây ra chuyện lớn đến mức nào.
Nhưng cô ta đâu phải cố ý làm vậy đâu, cô ta cũng không biết Hàn Liệt lại chuẩn bị nhiều như vậy, nếu biết cô ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Lê Ngọc Quế không dám nói nhiều, sợ mình lại một lần nữa chọc giận Bao Phi Tường, chỉ có thể thật cẩn thận theo hắn về nhà, trên đường còn tự an ủi chính mình không sao đâu, dù Phi Tường chuyển nghề, khởi điểm của đời này không cao như đời trước, nhưng chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, hắn nhất định sẽ có người tiền đồ giống đời trước, cô ta cũng sẽ được đi theo hưởng phúc.
Kết quả cô ta vừa mới khuyên mình xong, đang muốn hòa hoãn quan hệ thì hắn lại mở miệng đề nghị ly hôn?!
Lê Ngọc Quế sao có thể đồng ý, nếu ly hôn rồi, cô ta nào còn nào được hưởng phúc!
“Không thể ly hôn, em không đồng ý! Nếu ly hôn Kim Đản phải làm sao đây, thằng bé không thể không có nương!” Lê Ngọc Quế khóc lóc om xòm.
Không đề cập tới Kim Đản còn ổn, thấy cô ta còn có mặt mũi nói nhiều như vậy, bà Bao ở trong phòng liền vọt ra: “Tôi nhổ vào! Kim Đản đúng là xui xẻo mới có một người mẹ như cô, cô huỷ hoại con trai tôi, ai biết có huỷ hoại cháu trai tôi không! Sớm ly hôn với cô mới là đúng đắn, ly hôn rồi Kim Đản mới nên người!”
Nếu là bình thường Lê Ngọc Quế đã sớm cãi lại, nhưng hiện tại cô ta không còn rảnh để lo, liều mạng túm lấy cánh tay Bao Phi Tường nói mình tuyệt đối không ly hôn.

Nhưng việc Bao Phi Tường đã quyết định, sao có thể để cô ta nhúng tay vào.
Thấy Bao Phi Tường quyết tâm muốn ly hôn, Lê Ngọc Quế cũng tuyệt vọng, chỉ có thể chạy đến chỗ Kim Đản, hy vọng con trai sẽ giữ mình lại.
Kim Đản đã gần một tuổi, được ăn ngon nên lớn hơn các bạn cùng tuổi một chút, nhưng nó rốt cuộc vẫn chỉ là trẻ con, còn là đứa trẻ con bị nuông chiều sinh hư.
Lê Ngọc Quế khóc lóc nói mình không thể đi, Kim Đản bị ồn ào đưa tay đẩy cô ta ngã ra đằng sau, tiếp theo quay đầu lại chui vào lòng bà Bao.
Trong lòng bà có kẹo, nó muốn ăn kẹo!
Bà Bao lấy kẹo cho Kim Đản ăn, đắc ý nhìn Lê Ngọc Quế: “Thức thời thì cút đi, còn muốn Kim Đản giữ cô lại à, không có cửa đâu!”

Lê Ngọc Quế sao có thể nguyện ý rời đi, đi rồi không chỉ mất con, mà giấc mộng phú quý của cô ta cũng sẽ tan biến!
Hơn nữa với tình cảnh hiện tại, dù về quê cô ta cũng chẳng được sống an lành.

Phải biết rằng lần trước nương cô ta viết thư đến đòi lương thực, cô ta sợ bà Bao giận nên đã xé bức thư đi, coi như không nhìn thấy, giờ trở về nương cô ta không hành hạ cô ta mới là lạ!
Lê Ngọc Quế khóc như xé ruột xé gan, mong sao Bao Phi Tường thu hồi ý tưởng ly hôn, nhưng Bao Phi Tường không thèm để ý, về thẳng phòng đóng cửa lại đi ngủ.
Bà Bao cũng ôm Kim Đản đi vào, Lê Ngọc Quế một mình ở bên ngoài kêu khóc nửa ngày cũng không có ai thèm phản ứng, cuối cùng cô ta chỉ đành từ bỏ, nghĩ chờ tới ngày mai lại nói.
Sáng hôm sau, Lê Ngọc Quế bị tiếng đập cửa đánh thức.
Việc cô ta dẫn đám Hoàng tiểu cô vào quân khu là hành động sai trái, Chung sư trưởng chỉ đạo Bộ gia đình giám sát cô ta học thuộc quy định quân khu rồi làm kiểm điểm.
Lê Ngọc Quế không muốn đi cũng không được, cô ta nhìn vào cửa phòng đang đóng chặt, nghĩ mình đi nhanh về nhanh, trở về rồi nói chuyện với Bao Phi Tường sau.
Nhưng mà điều Lê Ngọc Quế không nghĩ tới chính là, khi cô ta quay trở về, toàn bộ căn nhà đã bị dọn sạch.
Bao Phi Tường, bà Bao, Kim Đản, cùng tất cả đồ vật đều không thấy đâu, trong ngăn tủ chỉ còn lại quần áo của cô ta.
Không đợi Lê Ngọc Quế kịp phản ứng, người bên Bộ gia đình đã đến, đầu óc cô ta rối loạn muốn đuổi người này đi:
“Tôi làm xong kiểm điểm rồi còn gì!”
Người nọ liếc cô ta một cái: “Tôi tới thu phòng ở.”
“Thu phòng ở là sao?”
“Đồng chí Bao Phi Tường đã rời đi cách đây không lâu, trước khi đi đã báo chúng tôi hôm nay đến thu hồi phòng ở, cho nên hôm nay cô buộc phải rời khỏi quân khu.”
Lê Ngọc Quế cảm thấy mình nhất định là bị ảo giác, Bao Phi Tường sao có thể đi được, cô ta vẫn còn ở đây cơ mà, sao không có ai nói cho cô ta biết hôm nay sẽ dọn đi?
Nhưng dù không muốn tin tưởng thế nào, một tiếng sau, sau khi cầm hành lý bị người của Bộ gia đình mời xuống lầu, Lê Ngọc Quế chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Bao Phi Tường thật sự vứt bỏ cô ta rồi!
Hắn lấy đi tất cả mọi thứ, cô ta hiện tại không còn gì cả, không con, không tiền, ngay cả giấc mộng phú quý tương lai cũng không có!
“Rầm”, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Lê Ngọc Quế không thể nào tiếp thu cục diện này, rõ ràng đang rất tốt, sao đột nhiên lại thành ra như vậy!
Đúng lúc này nghe được không xa có người gọi “Liễu Tố Tố” ba chữ, cô ta tức khắc có phản ứng.
Liễu Tố Tố!
Đều là do Liễu Tố Tố, chính Liễu Tố Tố đã huỷ hoại cuộc đời của cô ta!
Nếu sau khi cô ta và Bao Phi Tường kết hôn không gặp phải Liễu Tố Tố, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không như bây giờ!
“Liễu Tố Tố là đồ yêu tinh hại người! Cô ta là đồ sao chổi!” Lê Ngọc Quế bị đuổi ra khỏi quân khu, dù chết cô ta cũng muốn kéo theo đệm lưng.
Cô ta biết mình nói những lời này không có căn cứ, nhưng quân khu nhiều người như vậy, dù cô ta nói bừa cũng sẽ có người bởi vì lời này mà xa lánh Liễu Tố Tố.
Nghĩ như vậy, giọng Lê Ngọc Quế càng lớn hơn nữa, chỉ mong tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đến đây.
Nhưng cô ta đã tính sai, xung quanh cô ta đúng là càng ngày càng nhiều người, nhưng họ đều bước đi vội vàng không hề dừng lại, một ánh mắt cũng không cho mà đi về phía núi: “Nghe nói đồng chí Liễu Tố Tố tìm được lương thực hả?!”
Lương thực?
Lương thực gì?!
Lê Ngọc Quế kinh ngạc quên cả nói, vừa mới chuẩn bị đi cùng mọi người thì bị nhân viên Bộ gia đình gọi lại: “Lê Ngọc Quế, cô còn ở đây phát điên cái gì, mau đi cho tôi!”.