Cho nên những năm qua, hai chị em Hứa Nam Nam và vợ chồng Hứa Kiến Sinh vốn không nói chuyện, đây cũng là nguyên nhân hai đứa bé lạnh nhạt với vợ chồng Hứa Kiến Sinh.Hứa Nam Nam đứng dậy mở cửa, quả nhiên thấy Hứa Kiến Sinh đứng ở bên ngoài.“Cha.”Hứa Nam Nam không cam lòng mà gọi một tiếng.Hứa Kiến Sinh nhìn ra cô không muốn gặp mình, hắn ta cau mày, chắp tay sau lưng đi vào trong.

Hứa Kiến Sinh là cán bộ ở đơn vị lớn nhỏ, trên người vẫn có chút oai phong, Hứa Tiểu Mãn thấy hắn ta vào phòng, hận không thể rúc đầu vào trong quần áo.“Sức khỏe của Tiểu Mãn thế nào?” Dù sao Hứa Kiến Sinh ở trong thành phố quá dài, trước nay ở này không gọi tên mụ của con gái, cảm thấy quá tầm thường.Hứa Tiểu Mãn trắng bệch mặt nhìn Hứa Nam Nam.Hứa Nam Nam đi tới, ôm Hứa Tiểu Mãn: “Nằm trên giường hơn nửa tháng, bây giờ trên người cũng không có sức.

Mỗi ngày lại ăn ít, bà cũng không cho đi trạm y tế để khám.”Hứa Kiến Sinh nghe ra oán trách trong lời nói của cô, thở dài: “Bà con cũng khó khăn, bây giờ mùa màng không tốt, nhà cũng không dư dả.”Nghe thấy vậy, Hứa Nam Nam vui vẻ: “Đúng là không dư dả, dù sao còn có bốn đứa bé phải đi học.”“Nam Nam! Con đang oán trách bố mẹ?” Chân mày của Hứa Kiến Sinh nhíu chặt hơn.


Hắn ta nợ con cái, nhưng không mong con cái còn nhỏ như vậy đã có oán hận.

Đứa bé như thế, sau này tính tình sẽ trở nên xấu.Hứa Nam Nam hừ lạnh một tiếng: “Con không có tư cách oán hận cha.” Cô cũng không phải nguyên chủ, không có tư cách oán hận, nhiều lắm là không ưa thôi.Hứa Kiến Sinh nhìn cô lúc lâu, thở dài một hơi: “Cha và mẹ con thật sự là không nuôi nổi các con, ở thành phố ăn đồ cung ứng, lương thực không đủ, các con sẽ chịu đói.

Mặc dù cuộc sống ở nông thôn khổ cực, nhưng dù gì cũng có thể ăn một miếng cơm.

Năm đó khi cha đến Liễu Chi nhập ngũ, không giúp nhà được bao nhiêu, cũng không nuôi bà con.

Bây giờ có khả năng rồi, chỉ có thể cố gắng báo đáp họ.


Sau này con trưởng thành, thì có thể hiểu.”Hứa Kiến Sinh cảm thấy mình thật khổ, làm lính không dễ dàng, nhiều năm như vậy cũng không thể tiếp tục ở lại bộ đội, chỉ có thể chuyển nghề về quê.

Về quê làm trưởng khoa ở hầm mỏ, nhưng lại phải nuôi mấy đứa bé, bình thường hắn ta và vợ Lý Tĩnh cũng sống rất túng quẫn.

Vì báo đáp cha mẹ anh em, hắn ta cảm thấy những chuyện này đáng giá.Nợ con gái, luôn tốt hơn nợ người già.

Nợ con gái luôn có cơ hội trả, nhưng người già còn có mấy năm?Khó xử mà hắn ta nói, Hứa Nam Nam đều không nghe lọt nửa chữ.

Dù sao cô cũng là một người phụ nữ, cũng biết cho dù mình chết đói, cũng chắc chắn không để con mình chịu khổ.


Càng không cần phải vì nuôi cháu mà bỏ mặc con gái ruột giống như Hứa Kiến Sinh.Hứa Nam Nam không muốn để ý hắn ta, nhưng mà chuyện Tống Quế Hoa nói, cô vẫn phải dựa vào Hứa Kiến Sinh.Cho nên chờ sau khi Hứa Kiến Sinh nói xong, cô nói: “Con không muốn ra đồng làm việc, con muốn đổi việc.”Hứa Kiến Sinh không ngờ con gái đột nhiên đổi đề tài.

Nhưng mà ...!“Con nói với bà con chuyện này chưa?”Hứa Nam Nam méo miệng: “Bà con còn muốn con đi làm con dâu nuôi từ nhỏ, con còn dám nói chuyện này với bà sao?”“Chị đừng làm con dâu nuôi từ nhỏ!” Hứa Tiểu Mãn nghe vậy thì sợ, trước đây cô bé hay nghe bà nói, con dâu nuôi từ nhỏ của xã hội cũ có rất nhiều người đều bị nhà chồng dày vò đến chết.

Bà nói nếu cô bé không ngoan, sẽ đưa đi làm con dâu nuôi từ nhỏ cho người ta.Hứa Nam Nam nhận ra cô bé sợ, cũng đoán ra là nguyên nhân gì, bèn xoa cô bé: “Không sao, chị sẽ không đi.”Hứa Kiến Sinh lúng túng nói: “Bà con tức mới nói vậy, dọa con thôi.”“Ai biết được: “ Hứa Nam Nam cười châm chọc: “Chuyện này con đã nói với cha.

Đến lúc đó con phải đi nói chuyện với chú Căn Sinh, dù sao phải mang ít đồ qua.”.