Editor: Nhược ThủyHiện tại tình hình trong phủ Tứ gia tương đối phức tạp.
Trong phủ không có quy củ ngày ngày thỉnh an, Tống cách cách vào phủ sớm nhất, sau là Lý thị, lại mới đến đại hôn phúc tấn vào phủ.
Sau khi phúc tấn gả vào, đầu tiên là Tống thị có thai, thời điểm Lý thị được sủng ái phúc tấn mới vừa vào phủ còn chưa đứng vững gót chân, ngay từ đầu liền không có đủ năng lực, trước mặt Lý thị kiêu ngạo ương ngạnh được sủng ái không thể lập uy.
Sau Lý thị được phong trắc phúc tấn, hơn nữa liên tiếp sinh mấy hài tử, địa vị ở trong phủ vững vàng, quy củ liền càng không lập được.
Thời điểm phúc tấn sinh hạ Hoằng Huy, lúc này mới có thể chống lại Lý thị.
Nhiều năm như vậy qua đi, Tống thị mặc kệ chuyện này, ngoài mặt ít nhất là người có tính tình thành thật, phúc tấn cùng Lý thị đấu ngang sức.
Một người xinh đẹp nhiều hài tử, một người có danh phận chính thê.
Hiện tại trong phủ có thêm Cảnh thị cùng Ôn Hinh, cân bằng liền lập tức bị đánh vỡ.
Hiện tại trong phủ đều biết Ôn Hinh đối nghịch cùng Lý trắc phúc tấn, kết quả chủ tử gia nghỉ tại Thính Trúc Các, hiện tại ánh mắt mọi người nhìn Thính Trúc Các đều không giống nhau.
Vân Tú đi thiện phòng gọi thức ăn, một đường nghe lời nhàn thoại, tức giận đến sắc mặt đen nhánh.
Vân Linh nhìn bộ dáng nàng, liền nói: “Ai chọc ghẹo ngươi?”“Còn không phải những tiểu tử lắm mồm bên ngoài, một đám miệng không sạch sẽ.
” Vân Tú oán hận nói: “Nhất định là Đông viện bên kia giở trò quỷ.
”Nói cách cách chính là hồ ly tinh câu dẫn người, hồ ly tinh quyến rũ người không biết xấu hổ.
Phi, cũng không nghĩ tới vị kia trong Đông viện lúc trước ở trong phủ có ân sủng, chẳng lẽ không phải dựa vào khuôn mặt sao?Nói cách cách các nàng, cũng không sợ đánh vào mặt chính mình!Ôn Hinh trong phòng nghe được lời này chỉ cười, dựa vào gối mềm, ăn mứt hoa quả, không cần mỗi ngày đi chính viện dập đầu thỉnh an miệng xưng "nô tỳ", là chuyện làm nàng cảm thấy vui vẻ nhất từ khi xuyên qua.
Lý thị chắc bị tức đến không chịu được, cho nên mới không lựa lời nói.
Cũng không nghĩ đến mọi người đều làm thiếp, nói xấu nàng, chẳng lẽ trên mặt Lý thị liền có thể diện?Nữ nhân này đầu óc thật hồ đồ, cũng chỉ ỷ vào bên người Tứ gia ít nữ nhân, nàng lại có thể sinh mới có thể đứng vững gót chân.
Cơm trưa thực phong phú, bốn món ăn một món canh, vịt hầm tổ yến, ba chỉ hầm hạt sen, măng tre xào gà, thịt viên chiên, còn có canh chân giò hun khói đậu hủ.
Một đĩa trúc nhỏ đựng bánh màn thầu, một đĩa bánh bao nhân đậu hủ, nhìn vào chính là mới ra nồi, không phải thức ăn đặt trong lồng hấp làm nóng lại.
Trước kia nàng dùng bạc cùng thiện phòng tạo quan hệ cũng tạm được, nhưng thức ăn hiện tại được đưa tới, rõ ràng không phải dùng bạc có thể có được.
Không phải bạc, tự nhiên chính là sủng ái.
Ôn Hinh ăn đến cảm thấy thỏa mãn, sau giờ ngọ nghỉ ngơi, nhìn đầu gối chính mình nghĩ đêm nay cũng không biết Tứ gia sẽ đi nơi nào.
Lần này có thể cho Lý thị ăn mệt là vì Lý thị quá sơ suất, hoàn toàn không đem nàng để vào mắt, lúc này mới chịu thiệt.
Hơn nữa, chính mình cũng bị hại, chỉ là Tứ gia đối Lý thị ngoại trừ tối hôm qua ngủ lại cùng nàng, vẫn chưa có bất kỳ xử trí gì, liền có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Tứ gia.
Muốn lay động Lý thị không phải chỉ một lần công kích.
Cho nên nhất định phải tăng thêm đị vị chính mình trong lòng Tứ gia, nhưng với tính tình Tứ gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nỗ lực hồi tưởng chuyện đã xảy ra năm Khang Hi 42, ký ức khắc sâu nhất năm này là Tác Ngạch Đồ bị giam cầm, còn có hai việc: một là tu sửa hành cung tránh nóng Nhiệt Hà, thứ hai chính là tây tuần.
Trong lòng Ôn Hinh xoay chuyển, sinh hoạt hiện thực không phải diễn giống trong TV, cũng không phải viết tiểu thuyết.
Nhân vật như Tứ gia đi ra ngoài, trừ khi là thời gian đặc biệt cấp bách, nếu đi theo Khang Hi nam hạ, hoặc là đi thi đấu, lại giống như chuyện đi tây tuần, đều sẽ mang theo nữ nhân trong phủ tùy thân hầu hạ.
Ôn Hinh đánh chủ ý đi tây tuần, nếu có thể làm phúc tấn đồng ý đưa nàng bồi Tứ gia tây tuần, một đường đi không dưới mấy tháng, cũng có thể dưỡng ra vài phần cảm tình.
Lý thị có thai khẳng định không đi được, Tống cách cách, Cảnh cách cách, còn có thị thiếp trong phủ đều nằm trong phạm vi được chọn, Ôn Hinh cũng không cảm thấy phúc tấn nhất định sẽ tuyển nàng.
Rốt cuộc, Cảnh thị còn chưa thị tẩm, mang đi tây tuần cũng là chuyện theo lẽ thường.
Ôn Hinh nhớ không rõ lắm tháng mấy xuất kinh tây tuần, chỉ nhớ rõ là mùa thu, mùa đông hồi kinh sắp đến tết, tính thời gian cũng không sai biệt lắm.
Người trong hậu viện đều đang nhìn xem Tứ gia đêm nay sẽ ngủ lại nơi nào, kết quả không nghĩ tới liên tiếp bảy tám ngày cũng chưa đi đến hậu viện.
Ôn Hinh cũng chịu phục, ngày ngày phủ y đều tới xem vết thương của nàng, mãi cho đến khi các mảng xanh tím trên đầu gối đều biến mất, lúc này mới không đến nữa.
Nếu không phải mỗi ngày phủ y đều tới, nàng đã cho rằng Tứ gia quên nàng.
Tứ gia không tiến vào hậu viện, dù là phúc tấn cũng không có biện pháp, cũng không dám nhúng tay chuyện trước thư phòng, nhiều nhất chỉ sai người đi hỏi một câu.
Ngày mười lăm, mọi người đều đi chính viện thỉnh an, Ôn Hinh lại lần nữa nhìn thấy Lý thị, làm ra bộ dáng lòng còn mang sợ hãi, hiển nhiên đã bị chuyện lần trước dọa đến.
Làm Lý thị nôn ọe không nhẹ, phúc tấn lại thở phào nhẹ nhõm.
Không quá mấy ngày, Tứ gia rốt cuộc đặt chân vào hậu viện, tin tức đi theo Thánh Giá tây tuần cũng truyền khắp phủ.
Ôn Hinh có một chút ngoài ý muốn, tưởng rằng phải qua Ban Kim Tiết, không nghĩ tới đi trước Ban Kim Tiết.
Ban Kim Tiết là một ngày trọng đại của người Mãn, cùng loại với Quốc khánh của chúng ta, nhưng lại long trọng hơn Quốc khánh, cũng không khác ăn tết lắm.
Tứ gia trở về vội vàng nói cùng phúc tấn việc tây tuần, lại vội vã rời đi.
Nhưng trong phủ lại sôi trào, Tứ gia đi theo Thánh Giá tây tuần, phúc tấn tất nhiên sẽ chọn người đi theo hầu hạ.
Liền tính an ổn như Cảnh thị, hai ngày qua đi chính viện thỉnh an cũng cần mẫn hơn rất nhiều.
“Cách cách, Cảnh cách cách bên kia nhiệt tình như vậy, ngài cũng đi thỉnh an phúc tấn mới đúng.
” Vân Linh khuyên, trong lòng có chút sốt ruột, nếu như bị Cảnh cách cách đoạt trước, vừa đi chính là mấy tháng, chủ tử gia cũng có thể nhớ kỹ người này.
Nhưng cách cách không có bộ dáng nóng nảy , thật gấp chết người.
“Không chỉ Cảnh cách cách, ngay cả Tống cách cách không tranh quyền thế đều ra mặt.
” Ôn Hinh cười nhạo một tiếng: “Đừng quên, trong phủ còn mấy thị thiếp.
Cách cách nhà ngươi không vội vàng xuất đầu, không nên nóng nảy.
”“Sao có thể không vội?” Vân Tú cũng vội tiến lên khuyên một câu: “Nô tỳ nghe được, chủ tử gia nói chỉ mang một người, sợ trên đường thêm phiền toái.
”Nếu là hai người, như thế nào cũng có cách cách, nhưng là một người, các nàng liền sợ phúc tấn cho phép Cảnh cách cách đi theo.
Triệu Bảo lúc này vội vã đi tới, đối với Ôn Hinh hành lễ: “Cách cách, Vương Đức Hải tiền viện tới.
”Ôn Hinh sửng sốt, hắn tới làm gì?“Mau mời người vào.
” Ôn Hinh lập tức thẳng lưng ngồi dậy, trên mặt mang theo tươi cười ấm áp.
Vương Đức Hải là đồ đệ Tô Bồi Thịnh, lúc này sao lại đến đây?“Nô tài Vương Đức Hải thỉnh an cách cách.
” Vương Đức Hải nhấc chân tiến vào, liền khom người hành lễ.
“Vương công công quá khách khí, mau đứng lên, không biết công công lúc này đến đây, là chủ tử gia có chuyện phân phó phải không?” Ôn Hinh lệnh Triệu Bảo tới nâng người dậy, cười hỏi.
.