Khu vực dành cho nữ quyến nằm trong Trúc Ảnh Tạ phía tây, cách Khúc Trì Uyển một hồ nước. Bốn phía thủy tạ rũ rèm châu, không có tác dụng chắn gió nên trong mỗi nhà tạ đều có một lò sưởi.

Thanh Duy đến Trúc Ảnh Tạ, tiểu cung tì dẫn đường lui xuống, đại cung nữ đang đứng bên cầu bèn đi tới hành lễ, nói: “Nô tì Chỉ Vi là người hầu hạ Hoàng hậu nương nương, mời Ngu hầu phu nhân đi theo nô tì.”

Trong Trúc Ảnh Tạ, Hoàng hậu đã đến từ rất sớm, cũng có vài ba nữ quyến ngồi tại chỗ, nghe báo Thanh Duy vào thì xôn xao nhìn sang.

Dưới sự hướng dẫn của Chỉ Vi, Thanh Duy bái lạy Chương Nguyên Gia.

Chương Nguyên Gia nhẹ nhàng nói: “Ngu hầu phu nhân không cần đa lễ, hôm nay là hội thơ của Hàn Lâm, chẳng mấy khi bổn cung có dịp tụ hội với chư vị tại đây, phu nhân cứ coi như tiệc trong nhà, chớ ngại.”

Nghe thấy âm thanh êm ái của Hoàng hậu, Thanh Duy không khỏi ngước mắt nhìn.

Chương Nguyên Gia không giống với tưởng tượng của Thanh Duy về Hoàng hậu cho lắm, nàng ấy rất trẻ, dịu dàng đoan trang, nếu không phải đang mặc áo tế của Trung cung thì khéo ngỡ nhầm là cô nương nhà ai chưa xuất giá.

Chương Nguyên Gia lại hỏi: “Nghe nói hôm trước Ngu hầu phu nhân đổ bệnh, giờ đã khỏe hẳn chưa?”

“Khỏe nhiều rồi ạ.” Thanh Duy đáp, nhớ lại những gì Lưu Phương và Trú Vân đã dạy, nàng nói, “Đợt rồi vừa nhận được lễ của nương nương, đa tạ nương nương đã quan tâm.”

Chương Nguyên Gia mỉm cười.

Dự tiệc lần này đều là nhân tài mới trong triều, hầu như phẩm trật còn thấp, mà Thanh Duy là Tam phẩm Ngu hầu phu nhân nên ngồi phía dưới bên trái Chương Nguyên Gia. Vừa ngồi xuống thì nghe bên ngoài có người bẩm báo: “Nương nương, Xa gia đại cô nương đã tới.”

Các nữ quyến còn đang rủ rỉ tâm sự, thế mà vừa nghe Xa thị tới thì đồng loạt nín thở, nhìn ra ngoài thủy tạ.

Thanh Duy nhìn theo ánh mắt của bọn họ, thấy người tới thì không khỏi sững sờ.

Với các nữ quyến, hội thơ Hàn Lâm không phải là cung yến thật sự, nhưng dẫu sao cũng có Hoàng hậu, ngay đến người không thích ăn mặc lộng lẫy như Thanh Duy cũng phải mặc lễ phục, cài trâm ngọc bội, ấy thế mà Xa thị lại mặc đồ trắng muốt đến hội thơ, ngoài một cây trâm bạch ngọc vấn tóc mây thì chẳng có lấy một món trang sức nào.

Nàng ta có đôi mắt dài cùng lông mày lá liễu, vẻ mặt hết sức ơ thờ, bước vào Trúc Ảnh Tạ, nàng ta quỳ xuống hành lễ với Chương Nguyên Gia: “Bái kiến Hoàng hậu.”

Đó là đại lễ.

Thanh Duy đã nghe Đức Vinh nói Xa thị là thiên kim Thượng thư bộ Binh, hình như còn là biểu tỉ của Hoàng hậu, lẽ ra trong những trường hợp này thì nàng ta không cần phải hành lễ.

Các vị phu nhân mỗi người một vẻ mặt, Chương Nguyên Gia nói: “Biểu tỉ không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Lại ôn tồn bảo, “Đêm đông trời lạnh, biểu tỉ ăn mặc phong phanh quá, Chỉ Vi, đem áo lông của bổn cung tới đây.”

“Không cần.” Xa thị lại nói, “Thần nữ đa tạ ý tốt của nương nương, nương nương cũng biết thần nữ rồi đấy, một năm bốn mùa đều mặc như vậy, mong nương nương thông cảm cho chấp niệm của thần nữ.”

Chương Nguyên Gia nghe nàng nói vậy thì khựng lại, một lúc sau mới gọi Chỉ Vi: “Truyền người dọn món.”

Hội thơ Hàn Lâm tổ chức bữa tiệc nước chảy tại Khúc Trì Uyển, khi hoàng hôn buông, rượu và mỹ vị sẽ chảy xuôi theo dòng nước mà đến; nhưng ở Trúc Ảnh Tạ là tiệc truyền thống, phải đợi Hoàng hậu truyền lệnh mới được mở tiệc.

Hầu hết những thần phụ ngồi đây đều xuất thân từ danh môn quý nữ, chủ đề tán gẫu không có gì ngoài thêu thùa may vá, thơ văn danh họa. Dù Thanh Duy không biết tí ti nào về thêu thùa, nhưng Ôn Thiên đã từng dạy nàng về thơ văn vẽ vời, phải tội nàng không có hứng thú nên cũng chẳng góp lời, trái lại Chương Nguyên Gia dịu dàng hỏi Thanh Duy, “Bổn cung nghe Thái hậu nói Ngu hầu phu nhân không phải người kinh thành, lần này cưới Ngu hầu thực chất là lần đầu lên kinh?”

Thanh Duy đặt đũa xuống, đáp: “Bẩm đúng thế ạ, phụ thân của thần phụ là thợ mộc, ngày bé thần phụ từng theo ông ấy đi rất nhiều nơi, nhưng chỉ có kinh thành là chưa đến.”

Chương Nguyên Gia cười nói: “Ngu hầu phu nhân đi nhiều nơi, kiến thức uyên bác, thật khiến bổn cung ngưỡng mộ.”

Cung tì bên dưới bắt đầu dọn món, Xa thị mở nắp ra, thấy canh cá thì chau mày lại, nàng ta gọi một cung tì đến, lạnh lùng nói: “Đem các món mặn và rượu xuống hết cho ta.”

Vài vị phu nhân nghe được, ánh mắt thay đổi hẳn.

Một phu nhân trẻ tuổi mặc áo chẽn màu tím ngồi bên khuyên: “Xa tỉ tỉ hà tất phải thế, tỉ tỉ ăn chay đã năm năm, cũng coi như hết lòng.”

“Đúng thế.” Một phu nhân khác phụ họa, “Người tốt như điện hạ ắt có trời cao phù hộ, nghe nói hôn sự của tỉ tỉ và Nhị thiếu gia Cao gia đã được ấn định, việc vui gần kề, sao cứ phải chìm đắm quá khứ?”

Hai nữ quyến đó nói vậy đều xuất phát từ lòng tốt, nhưng có lẽ vì nói thẳng quá nên khiến Xa thị cảm thấy khó chịu.

Nàng ta siết chặt đôi đũa trong tay, quay mặt đi: “Chuyện của ta thì liên quan gì đến mấy người?”

Bầu không khí trên chiếu tiệc lập tức sượng sùng hẳn, Thanh Duy nghe thấy hai chữ “điện hạ” thì giật mình, có vẻ như đã cảm nhận được điều gì đấy. Đúng lúc này, một tiểu hoàng môn hớt hải chạy từ Khúc Trì Uyển đến: “Nương nương không xong rồi, Khúc Tiểu Ngũ gia và Tiểu Chương đại nhân xảy ra tranh chấp, đang đánh nhau rồi!”

Chương Nguyên Gia ngạc nhiên: “Sao lại đánh nhau?”

“Hồi bẩm nương nương, thời gian trước Giang Ngu hầu từng đổ bệnh mấy ngày, Khúc Tiểu Ngũ gia khăng khăng nói do Tiểu Chương đại nhân hãm hại, muốn tìm Tiểu Chương đại nhân nói lí. Cậu ấy uống say nên không được tỉnh táo, bị Tiểu Chương đại nhân nói vài câu thì ra tay động thủ, Cao Nhị thiếu gia tính khuyên giải lại vô tình bị thương, bây giờ mọi người chia làm hai phe, tranh cãi ầm ĩ lắm, Giang Ngu hầu, Trương Nhị công tử muốn ngăn nhưng không ngăn được, Quan gia vẫn chưa tới, xin nương nương nhanh nhanh đi xem!”

Chương Đình là anh ruột của Chương Nguyên Gia, Chương Nguyên Gia vừa nghe thấy thế thì đứng bật dậy, đi thẳng đến Khúc Trì Uyển bên kia

Thanh Duy có thị lực tốt, thính giác cũng nhạy, đi theo Chương Nguyên Gia, chưa tới Khúc Trì Uyển mà đã thấy bên kia cây cầu ầm ĩ cả lên, đúng là mọi người chia làm hai nhóm, xung quanh có người can ngăn, cũng có người xem trò, Chương Đình bị túm vạt áo, hắn kìm nén cơn giận, chỉ thẳng vào Khúc Mậu: “Khúc Đình Lam, ta nói ngươi hay, hôm nay Quan gia tổ chức hội thơ nên ta không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục làm càn nữa, ngày mai ta sẽ viết tấu sớ, bẩm báo những hành vi hống hách của ngươi lên ngự tiền!”

“Ta hống hách vẫn còn hơn ngươi ngấm ngầm giở trò! Đại Lý Tự Thiếu khanh cành vàng lá ngọc quá, sao ngươi không ở lại dỡ tửu xá đi, mà dám yêu cầu Tử Lăng ở lại! Xát muối lên vết thương người ta thì ngươi vui lắm hả?” Khúc Mậu nói xong, hắn lăm le xắn tay áo, “Tất cả tránh ra, cái khác Khúc Ngũ gia ta không biết, nhưng hôm nay phải dạy bảo thằng khốn nham hiểm đó một trận mới được!”

“Ngươi…” Hắn nói rất khó nghe, Chương Đình nổi điên.

“Chỉ là một đứa phá của nát rượu, Tiểu Chương đại nhân hà tất để ý?” Bên cạnh có người níu Chương Đình lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Đúng thế, nếu Tiểu Chương đại nhân để ý tới hắn thì khác gì hạ thấp thân phận mình.”

Thế là Chương Đình hừ lạnh, khoanh tay nói: “Khúc Đình Lam, nếu ngươi muốn phân rõ lý lẽ với ta tại đây, vậy ta sẽ nói kỹ chi tiết. Tháng Tám mùa thu năm nay, ngươi nợ ba trăm lượng ở phường bạc, ông chủ không dám đắc tội với phụ thân ngươi nên nhờ người kiện lên ta, ngươi định giải quyết chuyện này thế nào? Tháng trước ngươi nhắm trúng Họa Đống cô nương ở Minh Nguyệt Lâu, trả với tú bà năm trăm lượng mua một đêm của nàng ta, tú bà cầm ngân phiếu của ngươi, nhưng đến tiền trang đổi thì hóa ra lại là giả. Tú bà hết cách, vốn định báo lên Kinh Triệu Phủ, sau đó mới tìm tới Đại Lý Tự, nếu tú bà còn bị ngươi lừa nữa thì kiểu gì cũng đến Ngự Sử Đài đánh trống Đăng Văn. Một thằng ăn chơi chuyên lừa phỉnh như ngươi, chẳng qua ỷ có phụ thân nên mới đến hội thơ Hàn Lâm này, thế mà còn không biết xấu hổ dám gây hấn với ta, ta mà là ngươi, rơi vào tình cảnh đó thì thà chui xuống lỗ quách cho xong, đâu dám thó mặt ra ngoài!”

Khúc Mậu bị Chương Đình vạch trần ngay trước mặt đám đông, máu dồn lên não mắng lớn: “Chương Lan Nhược, ngươi khinh ai đấy hả! Ta và ngươi cũng là dựa cơ cha cả thôi, ngươi nghĩ mình có thể diện lắm hả? Tốt xấu gì Khúc Đình Lam ta có phá của cũng là quang minh chính đại, còn ngươi ỷ có cha làm quan mà tự xưng văn nhân nhã sĩ. Học trò lên kinh, ngươi chỉ biết suốt ngày mở tiệc. Mấy hôm trước Trương Viễn Tụ hồi kinh, ngươi cũng lăng xăng đi đón. Tưởng tiếp xúc với học sĩ nhiều thì có thể che được cái sự dốt nát của mình hả? Ta vẫn câu nói đó, hoặc ngươi học theo Tiểu Chiêu vương, đừng nói thi đậu tiến sĩ, chỉ cần đậu cử nhân thôi ta đã phục ngươi rồi; còn không thì cứ như ta, làm gì phải ngoài mặt thanh cao sau lưng giở trò. Mà phải rồi…” Nói đến đây, Khúc Mậu bỗng cười khẩy, “Ta suýt quên, Chương Lan Nhược ngươi không chỉ dựa vào cha, mà còn dựa vào em gái…”

Nghe đến đây, Chương Đình không nhịn nổi nữa, đẩy người chắn trước mặt ra tiến thẳng tới chỗ Khúc Mậu, khi cả hai toan xông vào đánh nhau thì tiểu hoàng môn the thé giọng báo: “Hoàng hậu giá lâm.”

Vừa rồi mọi người chỉ chăm chăm vào Khúc Mậu và Chương Đình, không ai để ý phía Trúc Ảnh Tạ, nay nghe Hoàng hậu đến thì lập tức buông tay, đồng loạt lùi về sau.

Khúc Trì Uyển – tên cũng như nghĩa, nước trong hồ uốn lượn quanh co, vì ban nãy mãi khuyên can mà mọi người xúm vào nhau không để ý, giờ tản ra, người bị chen lấn ở đằng sau khó tránh khỏi giẫm hụt chân.

Thanh Duy đi cạnh Chương Nguyên Gia, nàng rất tinh mắt, thấy một thư sinh đạp hụt suýt ngã xuống hồ thì tiện tay rút lấy phất trần của tiểu hoàng môn bên cạnh, cầm đầu phất trần trong tay, dùng cán đẩy vào lưng y giúp y đứng vững.

Thư sinh ngoái đầu, trông thấy Thanh Duy thì sửng sốt, đoạn chắp tay cúi người: “Đa tạ phu nhân.”

Thanh Duy nhìn y, cũng lấy làm bất ngờ.

Người này mặc lan sam, mặt mày sáng sủa, có nét thanh tao mà xa cách, vẻ ấm áp nhẹ nhàng bao quanh cơ thể ấy là thứ nàng rất ít gặp trong đời, tựa làn sương sớm nổi lên từ mây trắng.

Đang trong yến tiệc, có Hoàng hậu và cũng có rất nhiều triều thần nên Thanh Duy không tiện lộ diện, nàng lắc đầu, ném trả phất trần cho tiểu hoàng môn rồi lui tới cạnh hoàng hậu.