“Trương Viễn Tụ là ai?”

Thanh Duy ngồi trước bàn khui quà, lật đến một tấm thiệp, bên trên viết bốn chữ “bình an khỏe mạnh” cực kỳ nắn nót.

Nàng vừa khỏi bệnh, chỉ mới một hai hôm mà số quà nhận được đã nhiều như tuyết rơi ngày đông, trong phòng chứa không xuể, Giang Từ Chu bèn chia thư phòng ra làm hai, tiện cho nàng ghi lại danh sách quà tặng.

Nàng biết gần hết những người tặng quà đây, hoặc không cũng từng nghe nhắc tới, song chỉ có cái tên trên tấm thiệp này là rất xa lạ.

Giang Từ Chu đang ngồi ở đầu kia thư phòng xem sổ sách, nghe nàng hỏi thì buột miệng đáp: “Là Nhị công tử Trương gia.”

Trả lời cũng như không, Đức Vinh bèn tiếp lời: “Thiếu phu nhân có biết chuyện sĩ đại phu Trương Ngộ Sơ dẫn các sĩ tử nhảy sông năm xưa không?”

Thanh Duy đáp: “Có nghe.”

“Đó là cha của Trương Viễn Tụ.” Đức Vinh nói, “Kể ra Trương Viễn Tụ cũng tội nghiệp lắm. Hồi Trương Ngộ Sơ nhảy sông thì y chỉ mới lên bốn, bên trên có một huynh trưởng tên Trương Chính Thanh. Năm Chiêu Hóa thứ mười hai, tiên đế hạ lệnh xây dựng Tiển Khâm đài, vì xuất thân nên Trương Chính Thanh được Hàn Lâm gọi lên đài, ai dè Tiển Khâm đài sập, Trương Chính Thanh bị chôn vùi bên dưới, không cứu được. Mẹ của Trương Viễn mất sớm, trước tang cha sau tang anh, đáng thương biết bao, cũng vì lý do ấy nên lão thái phó Hàn Lâm cảm thấy có lỗi với y, bèn đón y tới đích thân dạy dỗ. Mà y cũng có chí tiến thủ lắm, trong triều đại Gia Ninh, triều đình từng mở khoa thi một lần, y đỗ nhị giáp*, vào Hàn Lâm làm sử quan biên soạn nửa năm, sau được phái đến Ninh Châu thí thủ, nghe nói vừa về mấy hôm trước.”

(*Nhị giáp là hệ thống thứ hai trong hệ thống các loại học vị thời phong kiến, có thể là danh hiệu Hoàng giáp hoặc Tiến sĩ.)

Thanh Duy nghe xong bèn gật đầu, nói với Lưu Phương đang cầm bút: “Ghi lại đi.”

Nàng cũng chẳng để ý số quà này lắm, tuy bảo là tặng nàng nhưng thực chất là mượn danh nghĩa của nàng để biếu Giang Từ Chu. Vụ án của Tuần Kiểm ti vừa mới khép lại, sắp sửa đến hội thơ của Hàn Lâm, người trong triều đang dõi theo chiều hướng mới, mấy hôm trước quà của Đế Hậu vừa đến, chẳng mấy chốc xe tặng quà nườm nượp kéo đến đậu trước cửa Giang phủ.

Thanh Duy chỉ tập trung vào quyển sổ trong tay Giang Từ Chu, nàng nói với Lưu Phương và Trú Vân: “Các ngươi ghi lại danh sách là được rồi, không cần phải báo với ta.” Sau đó đứng dậy đi sang bên kia thư phòng, hỏi Giang Từ Chu, “Sao rồi?”

Quyển sổ trong tay Giang Từ Chu chính là quyển sổ Hà Hồng Vân mua bán Dạ Giao Đằng.

Hôm trước y đã lấy được quyển sổ từ hộ buôn họ Vương, lật lui lật tới xem rất nhiều lần, sợ để sót chỗ nào, nhưng xem kiểu gì đi nữa cũng chỉ chứng minh được Hà Hồng Vân bày mưu để Lâm Khấu Xuân tàng trữ thuốc, chứ không chứng minh được hắn nuốt bạc ở Tiển Khâm đài.

Giang Từ Chu đặt sách xuống, hỏi Triêu Thiên: “Còn phía tiêu cục thì sao?”

“Vẫn đang điều tra ạ.” Triêu Thiên đáp, “Phi ngựa tới Lăng Xuyên cũng mất thời gian, sáng nay thuộc hạ đi tìm Kỳ Minh hỏi thăm, nói vẫn đang điều tra xem là minh tiêu hay ám tiêu đã làm việc cho Hà Hồng Vân, tiêu cục khác nhau thì cách thức điều tra cũng không giống nhau.”

“Minh tiêu ám tiêu?”

“Chuyện này ta biết.” Thanh Duy nói, “Nói trắng ra, giá của minh tiêu thấp hơn, giao hàng quang minh chính đại, người vận chuyển có thể kiểm tra hàng hóa; còn giá của ám tiêu rất cao, người vận chuyển không được kiểm hàng, tiền trao cháo múc, xong việc thì phải kín miệng, tuyệt đối không được hó hé nửa chữ. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiêu cục chở bạc cho Hà Hồng Vân chính là ám tiêu. Nhưng ám tiêu này có vẻ lạ.”

Minh tiêu ám tiêu là ngôn ngữ trong giới, ngoài người ngành biết không nhiều. Tuy nhiên tổ tiên Nhạc thị xuất thân từ dân gian, làm đủ mọi ngành nghề, chuyện đứng đắn nhất mà Nhạc Ngư Thất từng làm là hộ tống tiêu cục, Thanh Duy bái ông làm sư phụ, mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên đương nhiên cũng thông thạo vài chuyện.

Nàng cầm lấy bút của Giang Từ Chu, trải giấy lên bàn, “Nhẽ ra mấy người nên hỏi ta chuyện này từ sớm chứ, đỡ mất thời gian có phải không.” Nàng viết ra giấy một chữ Kinh và một chữ Từ, “Ngươi xem, số bạc ban đầu dùng để mua gỗ được trong kinh chuyển đến Lăng Xuyên, tổng cộng gồm 500 nghìn lượng, đó là bạc để mua gỗ, là bạc của triều đình. Nhưng Từ Đồ bán gỗ thứ phẩm, gỗ của lão ta chỉ đáng giá một nửa, nên lão cầm 500 nghìn là quá lời rồi, cho nên mới san ra 200 nghìn cho Hà Hồng Vân, nhìn đi, có phải là giúp Hà Hồng Vân rửa bạc không?”

Triêu Thiên nói: “Chuyện này chúng tôi cũng biết mà.”

“Chưa đâu.” Thanh Duy nói, “Chỉ rửa tiền một lần vẫn rất dễ bị điều tra, vì thế mới có ám tiêu, bọn họ sẽ rửa tiền hộ. Tức là chia nhỏ 200 nghìn lượng này ra rồi xoay vần tráo đổi ở những cửa hàng khác, bao giờ tiền sạch hoàn toàn thì mới vào rương bạc của tiêu cục. Bình thường ám tiêu hay sử dụng thủ đoạn không sạch sẽ, cho nên người rửa tiền và người bảo kê phải là một, để khi sự việc bị bại lộ cũng dễ ém miệng.

Chắc chắn tiêu cục đã giúp Hà Hồng Vân là ám tiêu, mà vụ án Tiển Khâm đài quá lớn, e rằng người bảo kê năm ấy đã bị diệt khẩu từ lâu. Nếu các ngươi muốn điều tra thì không thể tìm tiêu cục…”

“Mà phải điều tra những cửa hàng đã rửa tiền.” Giang Từ Chu đã hiểu ý của Thanh Duy, nhận lấy cây bút từ tay nàng, viết lên giấy một chữ  rồi nối chữ Từ và  lại với nhau, sau đó đặt bút xuống, gõ lên những điểm đó, “Phải tìm xem ở đây có gì.”

Thanh Duy đáp: “Chính xác.”

Triêu Thiên cảm thán: “Thiếu phu nhân biết nhiều ghê.”

Giang Từ Chu đan tay vào nhau, nhìn chằm chằm đường gạch nối: “Nhưng vụ việc đã từ năm năm trước, rất khó để điều tra.”

“Đúng vậy.” Thanh Duy ngồi xuống mép bàn, “Nhưng có câu lưới trời khó thoát, nếu đã làm thì kiểu gì cũng sẽ để lại manh mối, không nói đâu xa, chắc chắn Hà Hồng Vân biết hắn ta đã sử dụng thủ đoạn gì.”

“Thiếu phu nhân.”

Thanh Duy và Giang Từ Chu vừa bàn bạc xong, Trú Vân ở bên kia bỗng cất tiếng gọi.

Thanh Duy nhảy xuống khỏi mép bàn: “Sao?”

Trú Vân mở hai hộp quà, lấy đồ vật bên trong ra, “Những thứ khác thiếu phu nhân có thể không để ý, nhưng hai phần quà này là Quan gia và Hoàng hậu ban cho, thiếu phu nhân cần ghi nhớ kỹ. Tối nay là hội thơ Hàn Lâm, thiếu phu nhân là nữ quyến, phải ngồi chung với Hoàng hậu và các vị phu nhân khác.”

Thanh Duy giật mình: “Nhưng ta có quen bọn họ đâu, đến lúc ấy chỗ ngồi ở đâu cũng không biết.”

Lưu Phương cười nói: “Thiếu phu nhân chớ lo, ngài tới Khúc Trì uyển tự khắc có cung nữ dẫn đường.”

Trú Vân đáp phải, “Nô tì đã hỏi thăm giúp thiếu phu nhân rồi, hội thơ Hàn Lâm chủ yếu mời các quan viên sĩ tử trẻ tuổi trong triều, gia quyến cũng không nhiều đâu, thiếu phu nhân dự tiệc xong, nếu cảm thấy không quen thì có thể xin Hoàng hậu cho phép về trước.”

Thanh Duy vẫn cảm thấy không ổn, nàng chịu theo Giang Từ Chu đến hội thơ bởi chẳng qua có thể gặp được Hà Hồng Vân. Nhưng nếu phải chia chỗ ngồi nam nữ, còn phải giao tiếp với các nữ quyến… Vốn dĩ nàng đã chẳng phải thiếu nữ danh môn, hành vi lễ nghĩa cũng không đủ đoan trang, sợ là sẽ thành trò cười.

Giang Từ Chu nhìn vào mắt Thanh Duy, đoạn nói với Đức Vinh: “Đem danh sách dự tiệc do trong cung đưa đến cho nàng ấy xem đi.”

Đức Vinh vâng dạ, một lát sau đã cầm danh sách tới, Thanh Duy nhìn lướt qua, quả nhiên nữ quyến dự tiệc không nhiều, trong cung chỉ có một Trung cung*, bảy tám người còn lại đều là vợ của quan viên sĩ tử, Thanh Duy chỉ vào hàng cuối cùng, hỏi Trú Vân, “Tại sao ở đây lại được liệt kê riêng?”

(*Trung cung nguyên là vì tẩm cung của Hoàng hậu thời cổ, thường là nằm ở giữa hậu cung, bởi vậy từ đó trở thành từ dùng ám chỉ Hoàng hậu.)

Hàng cuối cùng viết hai chữ “Xa thị.”

Trú Vân thấy hai chữ đó thì ngẩn người, liếc nhìn Giang Từ Chu rồi cười đáp: “Có chuyện này chắc thiếu phu nhân không biết, Xa thị đây là biểu tỷ họ hàng xa với Hoàng hậu, là đích nữ thiên kim của nhà Thượng thư bộ Binh, năm nay đã hai mươi có ba, vì năm xưa có tiêu chuẩn quá cao, chỉ một lòng muốn cưới…”

Nhưng chưa nói xong, Giang Từ Chu đã đặt bút xuống cái *cạch*.

Trú Vân dừng lại, “Nói chung là cứ lần lữa đến tận hôm nay, hiện tại nàng ấy đã lớn tuổi, trong nhà đang làm mối cho nàng và Nhị thiếu gia của Cao gia bộ Hình, nghe nói Cao gia đã nạp lễ rồi, tối nay đến, xem như đi chung với Cao Nhị thiếu gia.”

Thanh Duy không để ý đến nửa câu lấp lửng của Trú Vân cho lắm.

Nhị thiếu gia của Cao gia bộ Hình, còn có Cao gia nào khác nữa sao?

Thanh Duy ngạc nhiên: “Cao Tử Du muốn kết hôn với Xa thị này?”