Từng ngọn đèn trong điện Chiêu Doãn lần lượt được thắp sáng, không lâu sau, Vinh Hoa trưởng công chúa đã đến.

Đêm thu nhuốm lạnh, kẻ dưới phải đốt than sưởi ấm, A Sầm đi trước vén rèm lên cho cho trưởng công chúa, trưởng công chúa bước nhanh đến trước giường: “Dữ nhi, con sao rồi?”

Giang Từ Chu tựa vào gối dựa, nét mặt mệt mỏi, không đáp mà hỏi: “Sao mẫu thân lại hồi cung?”

Bao năm qua hễ cứ vào hạ, Vinh Hoa trưởng công chúa luôn đến chùa Đại Từ Ân thanh tu, tới đầu đông mới trở về.

“Trên triều tranh cãi om sòm, Sơ nhi kẹt trong thế khó, con cũng bị cuốn vào, sao mẫu thân có thể không về?”

Triệu Sơ là tên của đương kim Gia Ninh đế, sinh mẫu của Gia Ninh đế mất sớm, ngày bé được trưởng công chúa nuôi lớn.

“Con nghĩ gì mà lại đến Huyền Ưng ti hả?” Vinh Hoa trưởng công chúa lại hỏi.

“… Quan gia phục dụng Huyền Ưng ti, muốn nhân đó điều tra lại bản án ôn dịch ở Ninh Châu năm năm trước. Một mình đệ ấy không đối phó nổi, nên con mới đồng ý làm Đô Ngu hầu.” Giang Từ Chu dừng lại, đoạn nói tiếp, “Đó cũng là di nguyện duy nhất của cữu cữu trước lúc lâm chung.”

Trưởng công chúa lại lo lắng: “Con đã làm Giang Từ Chu năm năm rồi, bây giờ nhậm chức ở Huyền Ưng ti, những kẻ trên triều không nghi ngờ con sao? Con không tránh phong ba đã đành, Chương Lan Nhược bảo con ở lại dỡ bỏ tửu xá, rõ ràng có ý thăm dò, sao con còn…”

Nhưng bà chưa nói xong thì tròng mắt Giang Từ Chu đã dao động, y mở mắt, nhìn chiếc mặt nạ bạc đặt bên cạnh.

Trưởng công chúa biết mình lo quá đâm loạn, chạm tới tâm sự của con, cánh môi mấp máy rồi mau chóng chấm dứt chủ đề.

Bà ngồi lặng bên giường một lát, đoạn quay sang hỏi A Sầm: “Sắc thuốc xong chưa?”

“Xong rồi ạ, thái y đang hâm nóng trên bếp.”

A Sầm nhanh chân đi lấy thuốc tới, còn nói, “Nô tì đã lo liệu trong ngoài cả rồi, ngoại trừ Quan gia và điện Chiêu Doãn bên này, không ai biết điện hạ đã về.”

A Sầm là cung nữ già trong cung, có bà ấy làm việc, trưởng công chúa luôn yên tâm.

Trưởng công chúa đưa bát thuốc cho Giang Từ Chu, nói: “Dữ nhi, con uống thuốc trước đi đã.”

Mùi thuốc nồng gắt mũi, Giang Từ Chu nhận lấy, chưa uống ngay mà thẫn thờ một lúc, rồi chỉ nói: “Con muốn thử một lần.”

Thoạt nghe không hiểu đầu cua tai nheo, nhưng lời vừa dứt, cả nội điện lập tức trở nên vô thanh vô tức.

Ngoài trưởng công chúa, trong điện chỉ có A Sầm, Triêu Thiên, Đức Vinh và thái y đang đứng hầu.

Bọn họ nhìn Giang Từ Chu, không ai nói được lời nào.

… “Ta muốn thử một lần.”

Năm năm trước khi Tiển Khâm đài sập, người đưa từ Lăng Xuyên về gần như mất nửa cái nạng. Trưởng công chúa rửa mặt bằng nước mắt, hội Đức Vinh A Sầm tất tưởi đêm ngày chăm sóc bên giường, Giang Từ Chu lúc tỉnh lúc mê, những khi tỉnh y chỉ mở to mắt, lặng thinh nằm trên giường, nói gì cũng không nghe.

Nửa tháng sau, người của Đại Lý tự đến hỏi về bản án, y mới nói câu đầu tiên, “Có bao nhiêu người đã chết?”

Viên quan ở Đại Lý tự khó xử, đáp: “Vết thương của điện hạ chưa lành, chớ để tâm chuyện này quá, vẫn nên…”

“Ta hỏi, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết?”

Về sau, trưởng công chúa mới biết được vài chuyện từ người khác:

Ngày Tiển Khâm đài hoàn thành, chẳng rõ vì sao Ôn Thiên lại vắng mặt, có một chiếc cọc gỗ đỡ bệ đài mà lẽ ra cần phải được phá bỏ lúc xây xong, các thợ mộc cũng muốn phá nó, nên có người xin Tiểu Chiêu vương ra quyết định.

Màn mưa lớn làm phai nhòa tầm nhìn, Tiểu Chiêu vướng đứng dưới núi Bách Dương, nói: “Dỡ đi.”



Viên quan Đại Lý tự không dám trái lệnh, đành nói: “Chết nhiều lắm ạ, tên trong danh sách… phải chừng hơn trăm người. Du Tung Minh, Trương Chính Thanh ở Hàn lâm, cả Giang tiểu gia đi cùng điện hạ cũng mệnh đoản, không một ai sống sót, có cả những người bị kẹt trong núi, không cứu nổi… Vì sợ lây lan ôn dịch, nên đành phải châm đuốc…”

Giang Từ Chu từ từ nhắm nghiền hai mắt.

Y dưỡng thương ở điện Chiêu Doãn, bị vết thương hành hạ ngày đêm, phải đến một năm sau mới chuyển biến tốt.

Trong năm đó, có mấy lần y cố bước ra khỏi điện Chiêu Doãn, muốn đi hỏi cữu phụ thế nào rồi, quần thần đã ra sao, và cả những người đã mất mạng nữa, nhưng lần nào cũng bị ánh nắng chói lóa ngoài điện đẩy lùi.

Nửa hồn phách của y như đã mất trong đống đổ nát tăm tối dưới Tiển Khâm đài, dẫu ngước mắt nhìn cũng không chạm tới ánh sáng.

Về sau có một hôm, y trông thấy chiếc mặt nạ đặt trên tủ.

Chiếc mặt nạ ấy là của Giang tiểu gia thật cho y, lúc đó hắn còn đùa bảo: “Điện hạ và ta tuổi tác tương đương, thân hình cũng tương đồng, nếu đeo chiếc mặt nạ này thì điện hạ đã trở thành ta rồi.”

Tiểu Chiêu vương chỉ vào chiếc mặt nạ, sai Đức Vinh: “Đem nó tới đây.”

“Ta muốn thử một lần.” Y nói.

Dưới Tiển Khâm đài năm xưa, Tạ Dung Dữ và Giang Từ Chu, chỉ có một người sống.

Nhưng mặt nạ đeo lâu thì sẽ không tháo nữa, Giang Từ Chu đã chết, kể từ đó, Tạ Dung Dữ trở thành Giang Từ Chu.

***

Giang Từ Chu uống hết bát thuốc, duỗi tay cầm lấy mặt nạ trên tủ, nói một câu không đầu không đuôi, “Thử rồi, vẫn là làm Giang Từ Chu dễ chịu hơn.”

A Sầm đang lấy triều phục viền tím nạm đen của thân vương, nghe thế thì cất vào lại, đổi sang thường phục mà y vẫn mặc mọi ngày.

Giang Từ Chu đứng dậy thay đồ.

Trong ánh lửa bập bùng, gương mặt y không một tì vết, hai mắt nhạt màu, trầm lắng dịu dàng, nhưng đuôi mắt lại lạnh thấu xương, mạnh mẽ mà không mất đi sự sắc sảo.

Khi tiên đế còn tại thế, A Sầm là người phục vụ tiên hoàng hậu, sau khi tiên đế băng hà, A Sầm tròn hai mươi hai đến phủ trưởng công chúa, rồi lại theo trưởng công chúa quay về thâm cung.

Quanh co mấy mươi năm, A Sầm gần như đã gặp hết những nhân tài đoan chính cao sang, nhưng chưa từng thấy ai như Tiểu Chiêu vương.

Tiếc làm sao, một người khôi ngô đến thế lại phải sống dưới mặt nạ chừng ấy năm, khác gì khoác gấm đi đêm.

Giang Từ Chu thay y phục rồi cúi chào Vinh Hoa trưởng công chúa: “Đã chậm trễ ba ngày, bên ngoài còn rất nhiều việc cần thu xếp, nắm bắt thời cơ, hai hôm sau, Thanh Chấp sẽ lại vào cung thỉnh an mẫu thân.”

Trưởng công chúa thấy y sắp đi, cất tiếng gọi: “Dữ nhi.”

Bà ngồi thẳng người, hỏi: “Con thành thân thật à?”

Thực ra khi Giang Từ Chu viết thư dạm hỏi Thôi gia, y đã được sự đồng ý của trưởng công chúa.

Lúc ấy Chương Hạc Thư mới xin dựng lại Tiển Khâm đài, trong triều dậy sóng, sợ rằng mối họa Tiển Khâm đài sẽ liên lụy đến Thôi gia ở Nhạc Châu, Tiểu Chiêu vương mới niệm tình xưa với Thôi Nguyên Nghĩa, định mượn hôn ước với Giang gia để cứu tính mạng gia tộc Thôi thị – nếu Thôi Chi Vân làm con dâu Giang gia, triều đình sẽ không giết oan Thôi Hoằng Nghĩa.

Sở dĩ trưởng công chúa hỏi thế là vì Giang Từ Chu đã cam đoan rằng, bao giờ cưới Thôi Chi Vân về sẽ nói rõ chuyện giả làm vợ chồng, cũng sẽ đưa nàng đến chùa Đại Từ Ân để trưởng công chúa bảo vệ.

Nhưng đã một thời gian trôi qua, bà vẫn không thấy con trai đưa người đến.

Giang Từ Chu im lặng, sau đó vén bào ngồi xuống, “Năm xưa khi Tiển Khâm đài sập, Ôn Thiên và tám lính thợ mộc đều chịu oan, thực ra con không định thành thân, viết thư dạm hỏi cũng chỉ nhằm giúp người thân bạn cũ, ai ngờ…”

“Ai ngờ?”

“Ai ngờ tân nương không phải Thôi Chi Vân, mà là con gái của Thôi Nguyên Nghĩa, Thôi Thanh Duy.”

Giang Từ Chu lựa lời: “Con biết Thôi Nguyên Nghĩa có một cô con gái, nhưng khi Tiển Khâm đài sắp sửa hoàn thành, bệnh tình của con gái ông ấy trở nên nguy kịch, nghe nói chỉ còn sống được vài hôm. Thôi Nguyên Nghĩa không chết dưới Tiển Khâm đài là do ông ấy vội về tang con gái, nhẽ ra con gái ông ấy đã mất sớm, nhưng người bây giờ…”

Trưởng công chúa hỏi: “Người bây giờ là ai?”

“Có lẽ nàng là,” Giọng Giang Từ Chu nặng đi, “Con gái của Ôn Thiên, Ôn Tiểu Dã.”

Trên công văn truy nã thân quyến Ôn thị mà triều đình ban xuống, ba chữ ‘nữ Ôn thị’ đã được khoanh vòng đỏ, người ngoài không biết nàng còn sống… nhưng y thì biết.

Giang Từ Chu nói: “Mấy năm nay con cũng từng sai người đi tìm nàng, nhưng vì dưỡng thương quá lâu nên mất tin tức. Về sau nghe nói Thôi Hoằng Nghĩa nhận nuôi con gái của Thôi Nguyên Nghĩa, con cũng từng sinh nghi, song chưa hề kiểm chứng. Thứ nhất là do dấu vết tồn tại của Thôi Thanh Duy quá chính xác, cứ như đã có người động tay chân giúp nàng, nếu hấp tấp kiểm tra lại sợ bứt dây động rừng; thứ hai là vì cảm thấy cũng không quen thân, nàng đã có chỗ ở thì cũng tốt thôi.”

“Con gái của Ôn Thiên…” Vinh Hoa trưởng công chúa lẩm nhẩm, đoạn hỏi, “Con bé có nhận ra con không?”

“Không ạ.” Giang Từ Chu đáp, đoạn cười bảo, “Con biết nàng, nhưng nàng không nhận ra con.”

“Hiện tại không biết nàng đang làm việc cho ai, ám ngục thành Nam canh phòng lớp lớp, vậy mà nàng vẫn có thể cướp được Tiết Trường Hưng, chuyện này không đơn giản, nhưng con can thiệp muộn quá nên vẫn chưa điều tra ra.”

“Con không thể tiết lộ thân phận dễ dàng được, từng thăm dò nàng mấy lần, nhưng nàng rất thận trọng, luôn đề phòng con. Hơn nữa, nếu nàng thật sự biết con là ai, biết… những chuyện kia, chưa chắc đã chịu tin con.”