Màn đêm buông, trong đại lao đuốc cháy sáng rực.

“Hồi chiều ông ấy vẫn còn ổn, tự dưng tới tối lại la đau bụng, không biết ăn phải đồ hư hỏng hay bị bệnh g. Mới nãy thái y vừa đến, giờ đang chẩn mạch cho Khúc hầu.”

Tạ Dung Dữ vừa đến đại lao bộ Hình, Đường chủ sự ở bộ Hình lập tức bẩm báo.

Tạ Dung Dữ hỏi: “Đã kiểm tra lính canh ngục chưa?”

“Kiểm tra rồi, mọi người vẫn bình thường.”

Hai người vừa nói vừa đi tới phòng giam phía cuối. Khúc Bất Duy đã dần hồi phục sau cơn đau bụng, ngồi xếp bằng trên manh chiếu, thái y bắt mạch kê thuốc, thấy kinh động đến cả Tiểu Chiêu vương thì vội thưa: “Bẩm điện hạ, phạm nhân Khúc Bất Duy bị đau bụng là do tuyết rơi quá lạnh, mà đại lao lại ẩm ướt âm u. Dù gì ông ấy cũng đã ngoài năm mươi, ở lâu chỗ này, xương cốt không chịu nổi.”

Tạ Dung Dữ gọi một tên lính gác đến, dặn hắn đi lấy khăn khô và chậu than sưởi ấm, lại thấy gió lùa qua khung cửa trên cao liền sai người che chắn.

Khúc Bất Duy cười lạnh: “Đừng tưởng bố thí ít lòng tốt thì ta sẽ cảm kích. Những gì cần nói ta đã nói, ngươi có hỏi gì cũng vô ích.”

Tạ Dung Dữ đang kiểm tra danh sách gác ngục mấy ngày qua, chẳng buồn đưa mắt nhìn, “Bổn vương biết Hầu gia sẽ không khai thêm, cũng không muốn Hầu gia tốn thời gian ở đây, chẳng qua có người nhờ vả chăm sóc Hầu gia nên tối nay bổn vương mới đến, Hầu gia chớ nghĩ nhiều.”

Đường chủ sự thấy lòng tốt của Tiểu Chiêu vương bị xem nhẹ thì không cam tâm, lên tiếng nói, “Có lẽ Khúc hầu còn chưa biết, hiện giờ Nhan Vu ở Xu Mật Viện đã bị Huyền Ưng Ti bắt, chuyện Hầu gia không muốn nói, bọn ta sẽ tự hỏi từ người khác, lưới trời tuy thưa song khó lọt, không lẽ Hầu gia tưởng chỉ có mình mình nắm giữ bí mật?”

Nhan Vu là thân tín của Chương Hạc Thư, những năm qua đã giúp Chương Hạc Thư rất nhiều chuyện, nhưng bề ngoài lại ít tiếp xúc với Chương phủ.

Khúc Bất Duy nghe tin Nhan Vu sa lưới thì chấn động, song ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, “Có người nhờ vả chăm sóc ta, ngươi được ai nhờ hả?”

Không đợi Tạ Dung Dữ đáp, ông ta nói, “Những gì cần khai lão phu đã khai, chính lão phu hạ lệnh giết sơn tặc núi Trúc Cố; cũng chính lão phu sai người diệt khẩu đám Từ Thuật Bạch hay Thẩm Lan; kể cả vụ bạo loạn ở nha môn Thượng Khê, cũng là lão phu đứng sau tính kế. Chẳng qua ban đầu lão phu chỉ định diệt khẩu đám thủ lĩnh sơn tặc biết chuyện, nhưng sau đó xảy ra vài việc, khiến toàn bộ sơn tặc trên núi chết, chuyện này lão phu nhận, bao nhiêu mạng người các ngươi cứ tính lên hết đầu lão phu. Lão phu bán được bốn trăm nghìn lượng cộng thêm một bộ danh họa truyền đời, các ngươi có thể tìm bộ Lễ mà thanh toán, xem xem lão phu cần bồi thường bao nhiêu, đợi lão phu chết, các ngươi cũng có thể tịch thu của cải cũng như ruộng đất phong hầu của lão phu.”

Tạ Dung Dữ đã xem xong danh sách, dặn Đường chủ sự tăng cường nhân lực canh gác đại lao, đoạn thong thả nói: “Bổn vương đã nhờ bộ Lễ tính rồi, tổng cộng Hầu gia phải bồi thường bảy trăm nghìn lượng, nhưng chút tiền bạc này Hầu gia không cần quan tâm, đã có người trả giúp ông.”

Nói đoạn, Tạ Dung Dữ thấy phòng giam cũng đã được sửa sang đâu vào đây, xoay người toan rời đi, nhưng bị Khúc Bất Duy gọi lại, “Là ai trả thay ta?”

Tạ Dung Dữ dừng bước,”Không phải Hầu gia bảo không còn gì để nói với bổn vương ư, giờ lại muốn nói rồi hả? Hầu gia không cố kỵ tờ lệnh điều binh nữa à?”

Nghe thấy ba chữ “lệnh điều binh”, tròng mắt Khúc Bất Duy co lại. Đường chủ sự hiểu chuyện, lập tức ra dấu tay dẫn lính gác rời đi.

Khúc Bất Duy nhìn Tạ Dung Dữ chằm chặp, “Lệnh điều binh gì?”

“Còn là lệnh điều binh nào có thể khiến Hầu gia sợ bóng sợ gió đến vậy? Thuộc hạ của Phong Nguyên thành quân phản loạn, lệnh điều binh, dĩ nhiên là quân lệnh điều động phiến quân phản loạn đấy rồi.”

Tạ Dung Dữ nói, “Đình Lam mắc mưu của Chương Hạc Thư nên mới bị dụ điểm chỉ vào lệnh điều binh, hiện trong tay Chương Hạc Thư đang giữ một tờ quân lệnh, chỉ cần Hầu gia nói nhiều một chữ, Chương Hạc Thư sẽ lấy ra tờ quân lệnh ấy, chẳng phải vậy sao?”

Khúc Bất Duy cau mày, “Sao ngươi biết được chuyện này.”

“Là Đình Lam đưa cho bổn vương. Chương Lan Nhược từng nhắc nhở cậu ấy lệnh điều binh rất lạ, do đó cậu ấy mới để ý, lén lấy lại tờ quân lệnh ở chỗ Phong Nguyên, cất giữ tới tận bây giờ.”

“Tối nay bổn vương đến đây cũng vì được Đình Lam nhờ chăm sóc Hầu gia.” Tạ Dung Dữ nói, “Hầu gia luôn cho rằng việc mình sai chỉ mình mình gánh là đủ, sẽ không dính dáng đến già trẻ trong nhà, nhưng có bao giờ nghĩ tới việc Đình Lam mà biết phụ thân mình trở thành tù nhân thì sẽ thế nào không?”

Khúc Bất Duy kinh ngạc lắng nghe, hốt hoảng hỏi: “Thằng nhãi này được nuông chiều quá rồi, lão mặc kệ nó thế nào, chỉ cần Chu gia giúp, dù trời sập cũng không sập trúng đầu nó, hơn nữa…” Khúc Bất Duy nhìn Tạ Dung Dữ, lại cười khẩy, “Không phải nó là bạn tốt với Chiêu vương điện hạ sao.”

Tạ Dung Dữ nói: “Cậu ấy đi Lăng Xuyên rồi.”

“Tuy Đình Lam hồ đồ nhưng không ngốc, trước khi đi, cậu ấy biết Hầu gia đã phạm trọng tội, có lẽ cảm thấy không tiếp nhận nổi nên nhất mực đòi rời đi. Cậu ấy còn nói, có thể sẽ không kịp về đưa tiễn Hầu gia.”

Khúc Bất Duy không nhúc nhích, chỉ xoay mặt đi, “Thằng ôn đó cút xa chừng nào hay chừng ấy.”

Tạ Dung Dữ nói tiếp: “Nhưng trước lúc đi, cậu ấy đã trả hết nợ cho Hầu gia ở chỗ bộ Lễ. Không chỉ bảy trăm nghìn lượng, cậu ấy bồi thường một triệu hai trăm nghìn lượng. Nhà kho của Hầu gia ở Trung Châu đã được sung công, số bạc trên là cậu ấy đem đồ trong nhà đi bán, thậm chí bán cả bảo bối đồ cổ sưu tầm nhiều năm nay. Cậu ấy còn muốn bồi thường nhiều hơn nữa, nhưng không cách nào trả nổi. Hầu gia có biết vì sao cậu ấy lại như vậy không? Vì cậu ấy nói, ngoài bảy trăm nghìn lượng cần phải bồi thượng ra, cậu ấy còn phải đền cả những tính mạng mà Hầu gia đã nợ, chỉ tiếc có đền bao nhiêu cũng không cứu vãn nổi.”

“Bổn vương biết chắc chắn Hầu gia đã cân nhắc được mất nên mới không khai ra Chương Hạc Thư. Nhưng ông có bao giờ nghĩ đến điều Đình Lam thực sự muốn? Cậu ấy rút sạch tiền bạc là vì điều gì? Tại sao cậu ấy phải rời khỏi đây?” Tạ Dung Dữ hỏi.

“Còn nữa.” Tạ Dung Dữ tiến lên một bước, đặt một khối ngọc như ý xuống chiếu rơm Khúc Bất Duy ngồi. Khúc Bất Duy sửng sốt, đó là khối ngọc như ý đồng thau Cổ Việt lưu truyền trăm nghìn năm, về sau vào tay bà nội của Khúc Mậu, trước lúc lâm chung bà đã giao lại cho Khúc Mậu. Khúc Mậu là người có mới nới cũ, chỉ riêng khối ngọc như ý này được hắn cất rất kỹ, là báu vật hắn vô cùng yêu thích, “Vì cứu Hầu gia mà Đình Lam cầm cả miếng ngọc như ý này. Cổ ngọc vô giá lại chỉ đổi được ba nghìn lượng, thành thứ không đáng giá, mất công lắm bổn vương mới có thể chuộc về. Hầu gia cứ giữ lấy mà niệm tưởng đi.”

Nói xong, Tạ Dung Dữ chẳng buồn đếm xỉa đến Khúc Bất Duy, bước thẳng ra khỏi nhà giam.

Đường chủ sự ở ngoài tiến lên đón, hạ giọng hỏi, “Điện hạ, liệu Khúc hầu có khai không?”

“Chưa biết, thử xem sao đã.” Tạ Dung Dữ day ấn đường. Thật ra hai ngày nay Huyền Ưng Ti vẫn không tra hỏi được gì từ Nhan Vu, mãi vẫn không tìm được điểm đột phá.

“Hầy, thẻ bài trống mà Chương Hạc Thư dùng để bảo đảm với Tưởng Vạn Khiêm rất khó mô phỏng, chỉ có thể là thẻ bài cải chế của sĩ tử hồi ấy. Tiếc là có điều tra cũng không nổi, năm Hàm Hòa thứ mười bảy, năm Chiêu Hóa đầu tiên, năm Chiêu Hóa thứ bảy, có biết bao nhân sĩ nhận được thẻ bài, ai biết Chương Hạc Thư chọn của người nào, khác gì mò kim đáy bể!” Đường chủ sự ủ rũ cúi đầu, “Nếu điều tra được Chương Hạc Thư dùng thẻ bài cải chế năm nào thì tốt biết bao.”

Tạ Dung Dữ không đáp.

Đúng là mò kim đáy bể thật, nhưng trên con đường mọi người đã đi cho đến ngày hôm nay, có bước nào mà không trải qua chông gai vất vả, có manh mối quý giá nào mà không được tìm thấy từ những bộ sách tre dày nặng?

Ra khỏi đại lao, gió đêm thổi phần phật, Tạ Dung Dữ rảo bước về phủ nha. Tuy đã sai người để mắt theo dõi Khúc Bất Duy nhưng vẫn cần thận trọng, phòng giam chỉ mới vừa tăng cường nhân lực, đề phòng có chuyện xảy ra, tối nay y quyết định ở lại nha môn. Y gọi người đem lời khai của Nhan Vu đến, đang định kiểm tra thì đúng lúc này, Kỳ Minh dẫn một nội thị bước vào, “Bẩm điện hạ, trưởng công chúa nói muốn gặp ngài.”

“Gặp vào giờ này?” Tạ Dung Dữ hỏi. Hiện tại đã cuối giờ Hợi, đợi y đến điện Chiêu Doãn thì cũng sẽ quá giờ Tý*.

(*Giờ Hợi: từ 9 đến 11 giờ tối; giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.)

“Vâng ạ.” Nội thị là người cũ trong điện Chiêu Doãn, vô cùng đáng tin, “Trưởng công chúa nói khuya đến mấy cũng chờ, xin điện hạ nhất định phải đến.”

Tạ Dung Dữ biết không thể thoái thác, dọn dẹp quyển án rồi theo nội thị đến điện Chiêu Doãn.

Gió thổi ngày một mạnh dần, tuy trời rét buốt nhưng vẫn thấy được đụn mây dày đặc trên cao. Dạo gần đây triều chính bận rộn, dù đã là canh giờ này rồi nhưng các phòng trực bên ngoài Huyền Minh Chính Hoa vẫn sáng đèn, Tạ Dung Dữ men theo ngọn đèn đi đến điện Chiêu Doãn, A Sầm dẫn y vào nội điện của trưởng công chúa, khép cửa lại rồi lui xuống.

Trong điện Tứ Minh, trưởng công chúa mặc cung trang, đợi Tạ Dung Dữ hành lễ xong, bà mới nói: “Không phải mẫu thân muốn gặp con.”

Bà đứng dậy, “Nguyên Gia, cháu đi ra đi.”

Có người bước ra từ sau bình phong, Chương Nguyên Gia nhún người chào Tạ Dung Dữ, “Biểu huynh.”

Hầu hết đồng lứa bọn họ đều bằng tuổi nhau, tuy Tạ Dung Dữ là huynh trưởng nhưng lại là người lạnh lùng nhất, công bằng mà nói Chương Nguyên Gia không thân thiết với y, chỉ gặp mặt vài lần ở các buổi cung yến. Nhưng, nếu tối nay đã quyết định gặp Tạ Dung Dữ thì ắt hẳn nàng đã suy nghĩ kỹ càng, nên khi trưởng công chúa vừa rời đi, Chương Nguyên Gia nói thẳng: “Biểu huynh, Nguyên Gia đã biết biểu huynh đến Lăng Xuyên để điều tra việc gì rồi.”

Trên bàn còn đặt nửa chén canh sâm, Chương Nguyên Gia đang mang thai, khó thức khuya nổi, có lẽ phải uống canh sâm mới thức được đến giờ này. Tạ Dung Dữ không đáp mà mời Chương Nguyên Gia ngồi xuống, sau đó bảo, “Hoàng hậu nương nương đang mang long thai, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được, không cần để ý chuyện của tiền triều.”

“Làm sao Nguyên Gia có thể yên tâm nổi? Chẳng lẽ đến cả biểu huynh cũng chiếu lệ với muội thế ư?” Chương Nguyên Gia nói, “Tối nay Chương Gia mạo hiểm gặp mặt biểu huynh, ắt hẳn biểu huynh cũng biết mục đích của Nguyên Gia là gì. Nguyên Gia chỉ hi vọng biểu huynh nói thật với muội, có phải phụ thân muội… ông ấy có tội không?”

Tạ Dung Dữ im lặng một lúc, “Trước mắt vẫn chưa thể kết luận.”

Chợt y hỏi ngược lại, “Nương nương đã phát hiện ra tai mắt của Chương Hạc Thư cài cắm bên cạnh mấy năm nay rồi à?”

“Sao biểu huynh biết, là Quan gia nói sao?” Chương Nguyên Gia ngạc nhiên.

Nhưng vừa hỏi xong, tự nàng đã biết đáp án.

Triệu Sơ và Tạ Dung Dữ chưa bao giờ kể với nhau những chuyện nhỏ nhặt này.

Tiểu Chiêu vương vốn nhạy cảm minh mẫn, lại còn sống trong cung thời gian dàn, có điều lạ thường nào mà y chẳng thể nhìn ra? Bao năm nay Chương Hạc Thư luôn hành sự nhanh hơn người khác một bước, cộng thêm việc đế hậu ngăn cách, chỉ cần động não là dễ dàng nhận ra.

Tạ Dung Dữ hỏi như vậy là vì không muốn vòng vo nữa, quyết định nghiêm túc nói chuyện với nàng.

“Biểu huynh nói đúng. Mấy năm nay, quả thật muội quá vô tri.”

Tạ Dung Dữ nói, “Tối nay nương nương gặp thần không phải chỉ để tâm sự những chuyện này chứ.”

“Vâng, Nguyên Gia còn có một yêu cầu quá đáng.”

Chương Nguyên Gia im lặng một lúc, đoạn đứng dậy, đi vòng qua bàn vuông, hít một hơi thật sâu rồi bất thình lình quỳ xuống trước mặt Tạ Dung Dữ. Tạ Dung Dữ nhíu mày, đỡ nàng dậy trước khi đầu gối nàng chạm đất, “Nương nương làm gì vậy? Chúng ta quân thần khác biệt, đại lễ như thế thần không nhận nổi.”

“Quân thần khác biệt sao?” Chương Nguyên Gia nhìn Tạ Dung Dữ,”Nếu phụ thân muội có tội, muội nào còn mặt mũi mà làm ‘quân’?”

Nàng lùi về sau một bước, khuỵu gối xuống, “Nguyên Gia có một thỉnh cầu quá đáng, giao phó cả tài sản tính mạng cho biểu huynh, mong biểu huynh chấp thuận.”

Nói đoạn, hai tay nàng dâng lên một bức thư, “Để lừa được lòng tin của phụ thân, muội đã dụ dỗ thị tì trao đổi tin tức với ông ấy, hiện giờ ông ấy đang trong tình cảnh khó khăn, phải viết thư tay nhờ muội gửi ra ngoài kinh. Muội vẫn chưa mở thư ra, giờ trao lại y nguyên cho biểu huynh, manh mối bên trong hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho biểu huynh lần ra chân tướng Tiển Khâm Đài.

Nguyên Gia chỉ có một thỉnh cầu, nếu cả nhà Chương thị vô tội, xin biểu huynh nhất định phải trả lại trong sạch cho nhà muội.

Ngược lại, nếu phụ thân thật sự có tội, Nguyên Gia nguyện ý cùng phụ thân nhận lấy mọi hình phạt.”