Hà Hồng Vân niềm nở ra đón: “Chẳng phải Tử Lăng nói không đến à, sao tự dưng lại đổi ý thế?”
Giang Từ Chu bật cười: “Ở nha môn riết đâm chán, mà ở nhà cũng không vui, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy ở chỗ huynh thú vị hơn, không đến hưởng thụ cứ thấy tiêng tiếc thế nào.”
Hà Hồng Vân chỉ coi Giang Từ Chu không kìm được bản tính phong lưu, bèn bảo: “Tử Lăng nên đến sớm mới phải! Hai ta cùng thế hệ, không bị đời ràng buộc, câu nệ tục lệ làm gì?”
Hôm nay hắn đã nhận kỹ nữ ở Thì Phương các, nghĩa là nợ Giang Từ Chu một ơn lớn, bánh ít đi bánh quy lại, hiện giờ Giang Từ Chu đã đến, chí ít cũng phải nể mặt.
Một sân khấu được dựng trong ao hoa ở sân trước, sau khi các vũ cơ trên sân khấu biểu diễn xong điệu múa, Hà Hồng Vân ngoắt tay với người dẫn đầu đội múa: “Phù Đông, cô lại đây.”
Phù Đông chính là hoa khôi mới tới trang viên, đến nay chưa từng mặt lần nào, các vị khách thấy Hà Hồng Vân gọi Phù Đông đến chỗ của Giang Từ Chu bèn nhốn nháo nhìn sang.
Hà Hồng Vân cười nói: “Giang thiếu gia mới thành thân nhưng vẫn muốn tới gặp cô, cô chớ có không nể mặt, mau kính Giang thiếu gia một ly đi.”
“Vâng.” Phù Đông quỳ gối hành lễ với Giang Từ Chu, tháo khăn che mặt ra, cầm lấy rượu trong khay bên cạnh, thỏ thẻ, “Thiếp xin kính Giang công tử.”
Bấy giờ đã vào cuối thu, vậy mà Phù Đông ăn mặc rất phong phanh, dưới lớp lụa mỏng thấp thoáng nước da trắng ngần, vóc dáng thướt tha, đôi mắt chứa làn thu thủy, chỉ mới nhìn qua đã đủ khiến người ta ngứa ngáy đắm đuối, lại thấy đôi môi anh đào của nàng hé mở, giọng mềm mại du dương, nếu không có định lực thì chỉ cần nghe là xương cốt đã rã rời.
Quả là trang tuyệt sắc giai nhân.
Giang Từ Chu nhìn Phù Đông chằm chằm, một lúc sau mới nhận rượu, cười bảo: “Ta ít đọc sách, không biết phải miêu tả mỹ nhân thế nào, chỉ hỏi Tiểu Hà đại nhân một câu, tối nay giao mỹ nhân cho ta có được không?”
“Có câu bậc quân tử không tranh với người khác.” Giang Từ Chu vừa dứt câu, lập tức trong tiệc có người tiếp lời, “Phù Đông cô nương mới đến Chúc Ninh trang mấy hôm, Giang tiểu gia là người đầu tiên thấy mặt hoa khôi, nay còn muốn làm người đầu tiên hái cả hoa à? Không ổn rồi, chẳng phải Giang tiểu gia mới thành thân sao?”
Giang Từ Chu nhìn sang, người nói chuyện tên là Trâu Bình, phụ thân là Vệ úy Tự khanh, mới tấn phong Trung tán Đại phu. Vốn dĩ Trâu Bình là kẻ không được tích sự gì, nhờ mượn danh trưởng bối mới kiếm được chức Hiệu úy Tuần Kiểm ti, nên thành thử cũng ngạo mạn, bất kể đi đâu cũng dẫn theo một nhóm tuần vệ.
Gần đây hai phe Chương, Hà trong triều đấu đá ngày một căng thẳng, các quý công tử trong kinh cũng biết nhìn thời thế, dần dần có dấu hiệu kéo bè kết phái. Hà Hồng Vân được gọi là Tiểu Hà đại nhân, tính cách luồn cúi, gần gũi hơn so với Tiểu Chương đại nhân kiêu ngạo, nên bọn Trâu Bình rất thích tò tò theo hắn.
Ngặt nỗi, dù bọn chúng đi theo Hà Hồng Vân nhưng lại chướng mắt Giang Từ Chu.
Cha của Hà Hồng Vân là Trung thư lệnh nhị phẩm, có cô ruột là Thái hậu đương triều, Hà gia có địa vị bực nào? Có thể nói là nửa hoàng thân quốc thích. Còn Giang gia? Năm xưa Giang Trục Niên chỉ là một Huyện lệnh bé nhỏ, về sau chuyển tới kinh thành ngụ cư, nhậm một chức quan nhàn hạ, đến nay vẫn chỉ là một người soạn sách lục phẩm ở điện Tập Hiền. Mà Giang gia đúng là vận đỏ, trước thì bám vào Vinh Hoa trưởng công chúa và Tiểu Chiêu vương, bây giờ Tiểu Chiêu vương gặp chuyện, khiến Thái hậu thương xót cháu ngoại Giang Từ Chu, do đó Hà gia mới lễ đãi Giang gia.
Trâu Bình không quen nịnh nọt Giang gia, lại càng khinh thường Giang Từ Chu, cộng thêm Giang Từ Chu mới được Quan gia bổ nhiệm làm Đô Ngu hầu của Huyền Ưng ti, Trâu Bình ghen đến độ chảy cả máu mắt, nên lời nói cũng sặc mùi thuốc nổ: “Giang tiểu gia quả là một bước lên trời, quan lộ hanh thông, đi đâu cũng không để hạng phàm tục như chúng tôi vào mắt, một hoa khôi đã là gì, chỉ cần Giang tiểu gia nhìn trúng thì cứ phải làm người đầu tiên mới ưng.”
Câu từ có phần thái quá, Hà Hồng Vân đang định khuyên giải thì bỗng nghe thấy tiếng mũi tên phóng vùn vụt, và đồng thời, một cột khói bắn lên không trung, nở rộ giữa màn đêm.
Là tên hiệu.
Hà Hồng Vân biến sắc, vội sai tuy tùng: “Đi xem thế nào.”
Tùy tùng rời đi chưa được một khắc đã vội vã chạy về, báo với Hà Hồng Vân: “Tứ công tử không xong rồi, có tặc lẻn vào trang viên, xông vào Phù Hạ quán!”
Hà Hồng Vân nghe thấy Phù Hạ quán thì yên tâm, trong Phù Hạ quán có đầy rẫy cơ quan, người bình thường xông vào làm gì có chuyện sống sót đi ra?
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ ân cận: “Phù Hạ có sao không?”
Vẻ gấp gáp trong mắt tùy tùng không hề vơi: “Phù Hạ cô nương vẫn ổn, chỉ là nữ tặc lẻn vào trang viên rất ghê gớm, có khinh công hơn người, bây giờ thị ta đã thoát khỏi lầu các tiểu viện, chạy tới tiền viện, Lưu Xương dẫn theo hơn mười tinh nhuệ mà còn không chặn được!”
Hơn mười tinh nhuệ mà vẫn không chặn được?
Hà Hồng Vân đang định điều bốn tùy tùng của mình sang thì bỗng nghe thấy âm thanh xôn xao, hắn đưa mắt nhìn, trông thấy một cô gái mặc áo choàng đen xông ra từ khu rừng long não, lao thẳng về phía tiền viện. Ngoài rừng long não, mấy tên hộ vệ đồng thời xông lên, thị ta không trốn cũng chẳng tránh, tức khắc xông tới trước mặt một người, cúi xuống giật lấy thanh đao bên hông hắn.
Trong chớp mắt đó, tiếng lưỡi đao tuốt vỏ nghe rõ mồn một, nàng xoay người nhảy lên, giơ đao bổ ngang, toán hộ vệ chưa kịp hoàn hồn đã bị thế đao ập đến đẩy lùi bước chân, và cùng lúc ấy, sau lưng nàng như mọc mắt, chuôi đao tức khắc rời tay, phóng một cái thật mạnh, đập lên chân của kẻ đang tính đánh lén mình.
Hà Hồng Vân kinh hãi nuốt nước bọt, vội sai tùy tùng: “Nhanh, nhanh cản thị ta lại!”
Bốn tuy tùng đồng thanh đáp, cùng chạy về phía nữ tặc áo đen.
Giang Từ Chu đăm đăm nhìn màn đánh nhau trước mắt, một lúc sau, bên tai vang lên tiếng thở hổn hển: “Công tử.”
Là Triêu Thiên gấp gáp chạy về.
Triêu Thiên nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý bèn hạ giọng bẩm báo với Giang Từ Chu: “Không tìm được người, đụng phải cơ quan, làm hỏng chuyện rồi.”
Giang Từ Chu vẫn dán mắt nhìn phía trước, nói: “Không sao.”
Triêu Thiên lập tức nói: “Đúng là không sao ạ, công tử yên tâm, trên đường đi thuộc hạ gặp phải nữ tặc này, đẩy hết tội xông vào Phù Hạ quán cho thị ta, như thế sẽ không ai nghi ngờ thuộc hạ.”
Giang Từ Chu ngạc nhiên, không nhìn Thanh Duy nữa mà quay mặt sang, nhìn Triêu Thiên chằm chằm.
Không rõ vì sao, dù cách một tấm mặt nạ, nhưng Triêu Thiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của chủ nhân.
Triêu Thiên tưởng Giang Từ Chu trách mình hành sự sơ suất, bèn giải thích: “Nữ tặc này có võ công thâm hậu, khinh công cao cường, bám theo thuộc hạ mà thuộc hạ không phát hiện ra. Chỉ sợ những kẻ này cũng không phải đối thủ của thị ta, để thuộc hạ đến giúp họ một tay!”
Nói đoạn, hắn nắm lấy thanh đao bên hông toan xông lên, nhưng bất thình lình bị Giang Từ Chu gọi giật về:
“Quay lại!”
“Công tử?”
Giang Từ Chu há miệng toan nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn dằn xuống, chỉ hỏi: “Ngư Lai Tiên đâu?”
Triêu Thiên ngơ ngác, có sơn hào hải vị nào mà công tử chưa ăn, sao đúng lúc này lại nghĩ đến Ngư Lai Tiên, trực giác mách bảo hắn Giang Tử Chu có ngầm ý, nhưng đang vắt óc nghĩ thì lại nghe Giang Từ Chu sai, “Đi lấy Ngư Lai Tiên về đây.”
“Vâng…”
“Nhanh!”
“… Vâng.”
Tùy tùng của Hà Hồng Vân chia làm bốn hướng trái phải trước sau bao vây xung quanh Thanh Duy. Thanh Duy lập tức cảnh giác, chỉ nhìn tư thế thôi cũng nhận ra công phu của bốn người này bỏ xa hộ vệ ở trang viên, nếu đấu với bọn họ một trận tại đây, chưa chắc nàng đã thua, song hiện tại trong tay nàng không có vũ khí, hơn nữa mục đích của nàng là thoát khỏi trang viên chứ không phải dây dưa với đám người này, liều mạng một mất một còn không có lợi cho nàng.
Tròng mắt Thanh Duy sáng như đuốc, nhìn lướt qua bốn gã tùy tùng, vừa khéo, vũ khí của một kẻ trong đó lại là roi chín khúc.
Tuy roi chín khúc không bằng nhuyễn ngọc kiếm, song vẫn vừa tay nàng hơn đao kiếm bình thường.
Thời gian cấp bách, nàng chỉ có duy nhất một cơ hội, Thanh Duy nắm chắc thời cơ, trước khi mọi người kịp hoàn hồn, ngay tức khắc dịch chuyển. Nàng phát hết tốc độ, gần như biến thành một cái bóng màu đen xông đến chỗ gã tùy tùng cầm roi chín khúc, quặp tay thành vuốt chụp thẳng vào mặt hắn.
Gã tùy tùng bị hành động dữ tợn của Thanh Duy làm khựng bước, không dám chặn đánh, hai tay chắn phía trước làm ra tư thế đỡ.
Nhưng lúc đến gần Thanh Duy không hề xuất chưởng, mà nàng đột ngột thay đổi mục tiêu, nắm chặt cổ tay hắn bẻ một phát, gã ta ré lên thảm thiết, roi chín khúc rời tay, Thanh Duy lập tức bắt lấy, vung tay quật thật mạnh, mấy đường sáng bạc vụt trong màn đêm, đẩy lùi hộ vệ vừa dàn trận xung quanh.
Tia bạc vừa lóe, Thanh Duy không hề do dự khắc nào, thấy vòng vây đã xuất hiện lỗ hở, nàng thu roi về rồi xông đến chỗ của ba tên tùy tùng còn lại, không công kích trực tiếp nhưng lúc đến gần thì hạ tay xuống, roi chín khúc lập tức biến thành độc xà oằn mình trườn bò, quấn chặt lấy cẳng chân hai gã, Thanh Duy mượn lực nhảy lên, roi vung một phát, đi đôi cùng tiếng *răng rắc*, hai gã quỳ tùng quỳ phịch xuống, xương đùi đã vỡ.
Thanh Duy đã phá được vòng vây, song nàng vẫn chưa yên tâm.
Nàng biết sức mạnh của một người có giới hạn, nếu hộ vệ còn đến, chắc chắn nàng không thể chống trả hết, dù thành công cướp ngựa rời khỏi trang viên thì vẫn cần thể lực để đối phó với toán truy kích. Nàng không thể phí sức đấu ở đây được, cần phải tiết kiệm thể lực.
Mà cách tiết kiệm thể lực tốt nhất – Thanh Duy nhìn lướt qua tân khách trong tiệc – bắt cóc con tin!
Khách khứa ở trang viên thấy nàng quá ghê gớm, có người thậm chí đã trốn lên sân khấu, cạnh cửa trang viên chỉ còn vài thiếu gia như Hà Hồng Vân, Giang Từ Chu và Trâu Bình.
Bên cạnh Hà Hồng Vân có rất nhiều hộ vệ, Trâu Bình cũng có tuần binh bảo vệ, các công tử khác sợ hãi rối rít nấp ra sau hộ vệ, chỉ có Giang Từ Chu đứng tại chỗ.
Thanh Duy không biết vì sao y vẫn đứng đấy.
Nhìn y có vẻ không kịp phản ứng, nhưng khi gió đêm thổi qua cuốn áo choàng mỏng bay lên, có thể thấy thân hình dưới tấm áo đang thả lỏng, dường như không phải y không biết nguy hiểm, mà là không sợ.
Mãi tới khi Phù Đông hét lên: “Giang công tử mau tránh ra…”
Thì Giang Từ Chu mới hoàn hồn, “Hả?”, nhìn nàng ta rồi lại nhìn Thanh Duy, lúc này mới lùi về sau.
Nhưng muộn rồi, Thanh Duy đã đến cạnh y.
Nàng bắt lấy tay phải Giang Từ Chu rồi vặn ngược ra sau, đồng thời di chuyển ra sau lưng y, giơ tay bóp chặt cổ y: “Cấm lại gần!”