Xe ngựa đến nhà cũ, Bạch Tuyền đứng chờ trước cửa, vừa thấy Trương Viễn Tụ bước xuống thì lập tức dâng lên một bức thư, “Thư của Chương đại nhân gửi ạ.”

Trương Viễn Tụ không nhận, đi thẳng vào phủ, “Viết gì?”

“Chỉ nói cám ơn thôi ạ.”

Sau khi hồi kinh, Trương Viễn Tụ và Chương Hạc Thư chưa gặp nhau lần nào, Chương Hạc Thư là muốn tránh nghi ngờ, còn Trương Viễn Tụ lười đến cửa, dẫu sao cũng chẳng phải người chung lối.

Chương Hạc Thư ở nhà nhiều ngày, thấy quan binh triều đình không tìm đến cửa thì biết đã được Trương Viễn Tụ giúp, tất sai người gửi thư cảm tạ.

Mỗi lần từ nha môn về nhà, Trương Viễn Tụ luôn đọc sách nửa canh giờ rồi mới dùng cơm tối, Bạch Tuyền biết thói quen của y nên khi vào thư phòng, hắn lấy nước sạch cho y rửa tay, đoạn ngần ngừ nói: “Công tử, lão thái phó sắp hồi kinh rồi.”

Trương Viễn Tụ đang rửa tay thì khựng lại, “Tin từ lúc nào?”

“Hồi sáng nay ạ, hình như là người ở phủ thái phó buột miệng, lão thái phó biết chuyện sĩ tử trong kinh biểu tình nên quyết định tạm thời quay về.”

Lão thái phó đã lớn tuổi, những năm qua hễ trời chuyển thu là lại tới điền trang ở ngoại ô phủ Khánh Minh tránh đông. Trang viên ấy nằm sâu trong núi, tin tức bị o bế, mà phủ thái phó lại ít nhân sự, dù trong kinh có ồn ào ra sao thì lão thái phó cũng rất khó hay tin.

Hiện giờ tam ti đang điều tra vụ án mua bán danh sách Tiển Khâm Đài, thái độ của triều đình đã nêu rõ vấn đề: nếu triều đình không điều tra Hàn Lâm, vậy chí ít trong mắt người ngoài, Hàn Lâm vô tội, có thể danh ngạch bị tuồn ra từ quan phủ địa phương; nhưng một khi triều đình điều tra Hàn Lâm, dù chỉ truyền thẩm lão thái phó thì tính chất của vụ án cũng sẽ thay đổi. Nên xuất phát từ tư tâm, Trương Viễn Tụ không hi vọng lão thái phó quay về vào thời điểm này.

Trương Viễn Tụ cảm thấy lão thái phó hồi kinh là vì mình.

Cũng như năm xưa khi ông đặt tên “Vong Trần” cho y, bao năm qua ông luôn lo lắng y đi quá xa mà quên mất lối về, nên luôn cách ghì y lại.

Tào Côn Đức hỏi, nếu chuyện bắt đầu lại từ đầu thì y còn để Ôn Tiểu Dã lên kinh không?

Có lẽ Ôn Thanh Duy đã thổi bùng nhúm lửa thành cháy lớn, mọi việc đều nằm ngoài dự đoán của y, lật đổ Hà gia trùng kiến Tiển Khâm Đài vẫn chưa đủ, lại còn thiêu cháy cả Chương gia, Hàn Lâm, bao gồm tất cả bọn họ.

Lúc ấy Trương Viễn Tụ đã không trả lời, nhưng bây giờ y rất muốn hỏi vặn lại, y không để Ôn Tiểu Dã lên kinh thì nàng ta sẽ không đến ư?

Vào khoảnh khắc mỏ Chi Khê phát nổ, y đứng giữa sườn núi, trông thấy cô gái thúc ngựa lao như điên mà đến, nàng mặc áo chùng đen, gương mặt lấm máu, tóc xanh tựa sóng bay trong gió, núi rung đất chuyển cũng chỉ cản được nàng trong tức thời, rồi có lẽ vì quá lo lắng cho Nhạc Ngư Thất, nàng lại lao nhanh lên trên núi.

Khoảnh khắc ấy, Trương Viễn Tụ vô cùng ngưỡng mộ tinh thần gan dạ của nàng, thậm chí y còn nghĩ hay cứ bỏ đi, quan tâm đến đống bằng chứng ấy làm chi? Cứ để chân tướng được phơi bày, dẫu gì Chương Hạc Thư cũng phạm tội ác tày trời, việc gì mình phải giúp ông ta, chi bằng cứ phô hết toàn bộ, cứ vậy rời đi.

Nhưng y không thể, nếu phó sứ Xu Mật Viện hay Hàn Lâm Viện, thậm chí cả tiên đế đều bị dính líu, như vậy Tiển Khâm Đài sẽ không bao giờ được trùng kiến nữa.

Ít nhất cũng không được để tòa tháp ấy thể lấm bẩn.

Có lẽ là ý trời, khi Trương Viễn Tụ đến chỗ vùng đất trống, trùng hợp trông thấy túi gấm bị Khúc Mậu ném đi.

Đấy là nơi gần sơn động phát nổ nhất, thi thể bên cạnh đã chết từ lâu, xa xa còn có tứ chi đứt lìa, Khúc Mậu là người duy nhất có thể ngồi dậy, hắn đỡ Chương Đình, sợ tới nỗi hốc mắt đỏ hoe, liên tục gọi: “Ngươi cố trụ chút nữa, ta sẽ sai người mời đại phu, cố trụ chút nữa đi, xin ngươi đấy…”

Nên hắn không hề để ý tới Trương Viễn Tụ.

Nhưng Chương Đình lại nhìn chằm chặp vào vị khách không mời mà đến.

Hắn nhìn Trương Viễn Tụ nhặt túi gấm lên, im lặng kiểm tra vật chứng bên trong, lấy đồ ra giấu vào trong tay áo. Ánh mắt hắn ánh lên nỗi thất vọng vô cùng.

Nên hắn mới hỏi: “Vong Trần, trong mắt huynh, Tiển Khâm Đài là gì?”

“Ít nhất trong mắt ta, chỉ có vạt áo sạch sẽ, không thấy mây xanh.”

Vong Trần, huynh thật sự có thể vong trần sao?

Nam tử Đại Chu này, ngoại trừ số ít người được trưởng bối đặt tên tự hồi bé thì gần như đều lấy tên tự vào năm mười tám tuổi.

Năm Gia Ninh đầu tiên, Trương Viễn Tụ mười tám tuổi, lão thái phó hỏi: “Trong đời này Viễn Tụ có nguyện vọng gì không?”

Trương Viễn Tụ đáp: “Học trò chỉ có một tâm nguyện, đó là xây dựng Tiển Khâm Đài cho cha anh đã qua đời, nếu có ngày thấy được đài cao chạm mây trên núi Bách Dương, cuộc đời học trò vậy là đủ.”

Lão thái phó nghe vậy thì im lặng rất lâu, đoạn thở một hơi thật dài, “Vi sư đã nghĩ ra tên tự cho con, từ nay trở đi, con sẽ được gọi là Vong Trần.”

Trương Viễn Tụ biết lão thái phó muốn níu mình lại.

Nhưng trên đời này có nhiều chuyện đã được định trước, chỉ với bằng lực của một người sao thay đổi được quỹ đạo?

Cũng như việc dù y không viết thư cho Tào Côn Đức, Ôn Tiểu Dã rồi cũng sẽ lên kinh; vị Chiêu vương ngủ say trong bóng đêm rồi vẫn sẽ mở mắt, tháo gỡ tấm mặt nạ; và vị đế vương ngủ đông trong thâm cung đang bình tĩnh chờ đợi thời cơ, rồi vẫn sẽ vén lên một góc bản án cũ. Từng người một trong số họ đều đã đi quá xa.

Trương Viễn Tụ đọc sách xong, ra khỏi thư phòng, mây trên cao ấy mà lại nhiều hơn ban sáng, đè nặng vòm trời như muốn trĩu xuống.

Tuyết sắp rơi rồi.

***

Tuyết đã rơi, xung quanh sáng sủa hẳn lên, cuốn đi mây đen mịt mù ở kinh thành bao ngày qua, nhìn bầu trời bừng sáng, dường như lòng người cũng sảng khoái hẳn.

Hôm tuyết ngừng rơi, Giang gia cũng náo nhiệt hơn. Người còn chưa tới mà ở Đông viện đã vọng đến tiếng nói chuyện, “Ba bó tre, hai bó củi, một lọ cơm hồ, cũng đem theo áo khoác cũ của nô tì và Lưu Phương rồi ạ.”

“Đủ hết chưa?” Một cô gái với âm thanh trong trẻo hỏi lại.

“Đủ rồi thưa thiếu phu nhân.” Đức Vinh đáp.

“Được rồi, đi thôi.”

Bọn họ không đi từ cửa chính mà ra ngoài từ cửa hông ở Đông viện. Đức Vinh là trẻ mồ côi, được Cố Phùng Âm nhận nuôi mới không phải chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo. Bản thân đã từng chịu khổ nên luôn nhớ ơn người đã che mưa chắn gió cho mình, cho nên cứ gặp khất cái trên đường là hắn lại sẽ bố thí một ít – năm xưa ở Trung Châu, hắn và Triêu Thiên thắt lưng buộc bụng, đưa bánh mì cho một ông cụ bị bệnh ba năm liền. Kinh thành giàu có phồn hoa, bọn họ đang ở nhà cao cửa rộng nên cũng muốn giúp đỡ người nghèo, thế là Đức Vinh cho mèo hoang ăn uống. Hắn ở Giang gia mấy năm, bọn mèo hoang gần đấy đều quen hắn, cứ vào đông là lại kéo đến chỗ hắn xin ăn. Mèo hoang rất thông minh, biết hắn là người hầu nhà giàu nên không hề đi theo vào phủ, ăn đồ xong thì kêu “meo meo” mấy tiếng rồi chạy đi.

Năm nay tuyết đầu mùa rơi sớm, mây đụn thành cụm mấy hôm liền rồi bất chợt đổ tuyết, đè bẹp ổ mèo hoang ở ngõ sau. Đức Vinh nói muốn xây ổ mới cho lũ mèo, thế là Thanh Duy Triêu Thiên cùng những người khác nhân tiện đi cùng.

Tạ Dung Dữ đứng từ xa nhìn sang, thấy mọi người luôn tay luôn chân, nhất là Thanh Duy, không hổ là đệ tử được Ôn Thiên đích thân truyền dạy, tay nghề khéo vô cùng, chỉ chốc lát đã ráp xông ổ mèo. Mèo hoang thấy Đức Vinh cũng có mặt, một con trong đó không đi xa mà đứng bên cạnh liế.m móng vuốt, nó cũng là con đầu tiên trông thấy Tạ Dung Dữ, ngoác miệng kêu to.

Thanh Duy vô thức nhìn lại, thấy Tạ Dung Dữ đã về thì đưa áo cho Trú Vân, dặn nàng ấy lót vào trong ổ, sau đó đứng dậy rồi lau tay bằng khăn tay. Hôm nay nàng mặc váy cùng áo khoác ngắn, có lẽ vì gây nên trông khá phong phanh. Nhưng Tạ Dung Dữ biết nàng không quá gầy, ít  nhất khi y ôm nàng sau khi cởi phục trang, nơi cần da thịt đều có, giống hệt con người nàng, tràn trề sức sống.

Tạ Dung Dữ đưa lò sưởi cầm tay cho nàng, nhìn khóe mắt ửng đỏ vì chăm chú, cười nói: “Tiểu Dã cô nương xong ‘việc’ rồi hả?”

Thanh Duy gật đầu, “Chỗ này xong rồi, lát nữa còn phải dọn tuyết, mấy ngày nay không luyện công phu, trong sân đầy tuyết, sao chàng lại về?”

Những năm qua nàng không có ai che chở, sống nhờ vào thực lực, hầu như chưa từng lười luyện công, chỉ có Tạ Dung Dữ mới biết nguyên nhân khiến nàng ngày càng chểnh mảng.

Đúng lúc này Triêu Thiên đi đến: “Thiếu phu nhân, để tiểu nhân đi dọn tuyết cho.”

“Đi nhanh đi.” Thanh Duy nói.

Tạ Dung Dữ nắm tay nàng, dắt nàng vào sân. Sáng sớm nay chàng lên triều chầu, đáng nhẽ phải về nha môn nhưng lại ra ngoài vì có công chuyện, tình cờ đi ngang qua Giang gia nên nhân tiện ghé thăm nàng, “Về một lúc rồi ta lại đi.”

“Tiểu Dã.” Tạ Dung Dữ dừng bước, “Sáng nay ta vào cung thỉnh an mẫu thân, mẫu thân ta nói muốn gặp nàng.”

Thanh Duy đang định giao lò sưởi cho Lưu Phương cầm, nhưng chưa kịp thì đã bị lời ấy làm sợ tới mức tay run lên, lò sưởi rơi xuống, cũng may nàng nhanh tay chụp lấy, đoạn nhìn Tạ Dung Dữ, “Trưởng công chúa muốn gặp ta?”

Lần trước gặp Vinh Hoa trưởng công chúa là chuyện ngoài ý muốn, vì nàng tự ý xông vào cung mà thái độ của trưởng công chúa khá nghiêm khắc, hỏi liền mấy câu rất gây sức ép, nàng cảm thấy ấn tượng đầu tiên về mình trong mắt trưởng công chúa đã hỏng.

Thanh Duy căng thẳng: “Tại sao trưởng công chúa lại muốn gặp ta?”

Tạ Dung Dữ cảm thấy buồn cười: “Bà ấy là mẫu thân của ta, còn nàng là nương tử của ta, lẽ nào không nên gặp?”