Giờ Hợi, Tạ Dung Dữ bước ra khỏi thư phòng, Đức Vinh đi lên đón: “Công tử.”

Tạ Dung Dữ ừ một tiếng, “Tiểu Dã đâu?”

Đức Vinh theo chân Tạ Dung Dữ quay về Phất Nhai Các, “Vừa về cuối giờ Tuất, tiểu nhân hỏi thiếu phu nhân có muốn dùng bữa tối không, thiếu phu nhân lại bảo không.”

Thanh Duy ra vào tự do, Tạ Dung Dữ chưa bao giờ gò bó nàng.

Tạ Dung Dữ cũng không nghĩ nhiều mà chỉ hỏi: “Nàng có nói mình đi đâu không?”

“Không ạ. Nhưng nghe người ở Y Sơn Viện bảo tối nay từng thấy thiếu phu nhân ở gần phòng thuốc, có lẽ là muốn đến thăm Triêu Thiên nhưng chưa vào phòng.”

Tạ Dung Dữ lại “ừ” tiếng nữa.

Y đang bận tâm chuyện Lý bổ đầu mất tích, dẫu không hỏi được chút thông tin nào từ Tuần Kiểm Ti, nhưng sau khi xem hồ sơ nửa ngày thì y đã tìm ra vài manh mối. Tạ Dung Dữ mãi băn khoăn công vụ, đến tận lúc quay về Phất Nhai Các, Đức Vinh mới dừng bước, “Công tử, vậy lát nữa tiểu nhân sẽ đem thuốc đến như thường lệ.”

Tạ Dung Dữ đáp lại rồi một mình đi vào sân, băng qua con đường trải đá trên mặt hồ im ắng, đẩy cửa vào phòng.

Y tưởng Thanh Duy đã ngủ, chẳng ngờ khi đẩy cửa ra lại thấy nàng ngồi trước giường La Hán gần cửa sổ.

“Tiểu Dã?”

Thanh Duy mở mắt nhìn y, thật lâu sau mới cất tiếng: “Sao muộn thế này mới về?”

Tạ Dung Dữ cầm lấy que đồng khều đèn sáng lên, đoạn ngồi xuống bàn vuông bên cạnh nàng, “Xem sổ sách mới biết Lý bổ đầu từng là sai dịch ở nha phủ Đông An, cảm thấy chuyện này lạ nên gọi hội Vệ Quyết đến họp, thành thử về trễ.”

Thanh Duy “ừ” một tiếng.

Tạ Dung Dữ không khỏi quay sang nhìn nàng, nàng đã đổi xiêm y, không mặc áo bào huyền ưng giấu mình như ban ngày nữa, thay vào đó là bộ váy dài màu xanh của nàng, bội kiếm cũng được tháo ra, đang cầm trong tay thanh đoản kiếm mà nàng thuê thợ rèn đúc. Đức Vinh nói nàng về trễ, ắt hẳn cũng chưa dùng cơm, nhưng bánh hoa sen trên bàn vẫn còn y nguyên, không phải nàng thích bánh xốp nhất sao?

Chẳng lẽ là bị bệnh, nhưng Tiểu Dã lại dễ dàng đổ bệnh thế ư?

Tạ Dung Dữ khẽ chau mày, toan mở miệng thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Đức Vinh thưa: “Công tử, đến lúc uống thuốc rồi.”

Thanh Duy không nhúc nhích, Tạ Dung Dữ đáp một tiếng, để Đức Vinh cầm bát thuốc vào phòng, uống cạn chén thuốc như thường lệ rồi bảo: “Dọn đi.”

Đợi Đức Vinh rời phòng, lần thứ hai khép cửa phòng lại, Thanh Duy bất thình lình mở miệng, giọng lạnh tanh: “Ngài uống thuốc này đã bao lâu rồi?”

“… Khoảng năm sáu năm.” Cách chiếc bàn vuông vức, Tạ Dung Dữ nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Uống từ năm năm trước đến tận bây giờ mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm?” Giọng Thanh Duy cao lên.

Tạ Dung Dữ không đáp.

Nếu là bình thường, hễ y nhắc đến manh mối vụ án thì chắc chắn Tiểu Dã sẽ truy vấn ngay, nhưng hôm nay khi y nói Lý bổ đầu từng là sai dịch ở phủ nha Đông An, nàng lại làm như không nghe thấy, chỉ lo hỏi chuyện thuốc thang.

Xem ra không phải đổ bệnh mà là nổi giận.

Nhưng vì cớ gì lại giận?

“Thực ra đã đỡ nhiều rồi, chẳng qua thỉnh thoảng bệnh tình sẽ lại tái phát.”

Thanh Duy nhìn y, tiếp tục truy hỏi: “Vậy ngài vẫn uống toa thuốc của ngày trước?”

Người của Y Sơn Viện nói hôm nay nàng từng xuất hiện gần phòng thuốc, lẽ nào không phải đi thăm Triêu Thiên mà là hỏi thăm về bệnh tình của y?

Tạ Dung Dữ thong thả đáp theo trực giác, “Không hẳn, đại phu khác thì toa thuốc cũng khác, nhưng công dụng tương tự, chỉ điều chỉnh chút thôi.”

“Điều chỉnh như thế nào?”

“Dựa theo bệnh tình.”

“Có thể điều chỉnh đến mức dược vị khác nhau hẳn ư?”

Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy chằm chằm, hồi chiều nàng từng rời khỏi trang viên, chớ bảo là đi thử thuốc nhé?

“Thuốc kia rất đắng, nhưng cũng có thang thuốc vị nhẹ hơn chút.”

“Có thật là chỉ nhẹ một chút không?”

Tạ Dung Dữ dừng một lúc, gằn giọng hỏi: “Vậy nương tử cho rằng là gì?”

Thanh Duy thấy y đề phòng như vậy thì trong lòng càng thêm bực bội, cách chiếc bàn vuông, nàng nhìn thẳng vào y, “Nếu thang thuốc kia thực sự chỉ có vị nhẹ hơn chút, vậy vì sao lần nào Đức Vinh đưa tới ngài cũng có thể uống cạn một hơi? Vì sao hồi trước lúc ở Giang gia, lần nào ngài cũng tránh mặt ta mà uống, nhưng bây giờ lại cứ uống trước mặt ta?” Nàng dừng một lúc, nói chém đinh chặt sắt, “Ngài nghĩ ta không biết gì hả, ngài đã khỏi bệnh từ lâu rồi, ngài và Đức Vinh hùa nhau lừa ta!”

Tạ Dung Dữ im lặng, đoạn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dã à, ta bị bệnh thật, còn về thang thuốc ấy…”

“Ngài đừng gạt ta nữa!” Nhớ lại ngày xưa khi ở Giang gia, nàng và y từng “giao tranh” mấy bận nhưng không lần nào chiếm được thế thượng phong, Thanh Duy gấp gáp nói, “Ta nói ngài hay, ta đang giữ bằng chứng trong tay đấy!”

Tạ Dung Dữ nghe thế thì không khỏi bật cười, nhìn chú sói nhỏ xù lông trước mắt, “Ồ, nàng có bằng chứng gì?”

Thanh Duy nhìn Tạ Dung Dữ chằm chặp, *bộp* một tiếng, đập toa thuốc xuống bàn, “Đây là toa thuốc ngài và Đức Vinh dùng để lừa ta, ta đã thử vị thuốc này rồi, cực kỳ đắng và khó uống, nhưng vị thuốc mà ngài dùng mấy hôm rồi…”

“Vị thuốc ta dùng mấy hôm rồi thế nào?” Tạ Dung Dữ nhìn nàng đăm đăm.

Rõ là giọng y rất trầm, trầm đến mức dịu dàng xen lẫn trấn an, nhưng Thanh Duy nghe vào tại lại cảm thấy có vẻ mỉa mai, nhất là ý cười trong mắt y, không phải khiêu khích thì là gì?

Con người nàng rất dễ bị kích động.

Vốn dĩ nói không lại sẽ động thủ, mà bây giờ còn bị k1ch thích như thế…

Thanh Duy nhắm mắt hạ quyết tâm, nghĩ bụng, lần đầu lạ lần sau quen, thêm lần nữa cũng không rớt miếng thịt nào, nàng sợ cái gì! Thế là vươn người qua bàn vuông, áp sát Tạ Dung Dữ.

Tạ Dung Dữ sửng sốt, trơ mắt nhìn nàng bất thình lình tới gần.

Là cơn cuồng phong hòa lẫn mềm mại ẩm ướt.

Nàng xâm chiếm răng môi y một cách không quy tắc, rồi chẳng đợi y chào đón đã nhanh chóng rút lui, đoạn dừng lại cách y một tấc, thở hổn hển nhìn y đầy đe dọa, thốt ra hai chữ: “Nó ngọt.”

Tạ Dung Dữ: “…”

Thanh Duy: “Tối qua là vị ngọt, tối nay cũng là vị ngọt.”

Rồi nàng gõ tay lên toa thuốc trên bàn, “Nhưng vị của toa thuốc này lại rất đắng. Đấy còn không phải là bằng chứng ư? Bằng chứng vững như núi.”

Nàng cách y rất gần, hơi thở hòa vào nhau, tròng mắt y dần trở nên sâu hút, “Hồi chiều nàng rời trang viên là để kiểm tra toa thuốc này?”

“Ngài nghĩ sao?” Thanh Duy nói, “Ngài đã khỏe bệnh từ lâu, nhưng vẫn cùng Đức Vinh gạt ta, cả Hàn đại phu nữa, nói gì mà tâm bệnh của ngài khó chữa, luôn cần có người túc trực ở bên, rõ ràng mấy người cùng một giuộc!”

Nàng tức tối, “Hại ta lo mình không biết cách chăm sóc, tốt bụng đi tìm đại phu hỏi thăm bệnh tình của ngài, lại lo đại phu dùng toa thuốc giả hại ngài nên mới vào thành hỏi rõ. Lo âu hơn nửa ngày, hóa ra là ta bị lừa! Vị thuốc mà ngài uống, rõ ràng… rõ ràng là nước đường ép từ táo, là táo ngọt mà!”

Tạ Dung Dữ ngẩn ra.

Đầu lưỡi nhạy thật đấy.

Y thấy Thanh Duy toan bỏ đi, lập tức đưa tay chụp lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình, giọng nhẹ lại, “Tiểu Dã à, ta không biện minh chuyện thuốc thang, chính ta cố ý giấu nàng, là ta sai.”

Dừng một lúc, Tạ Dung Dữ rồi nói tiếp, “Đáng nhẽ ra ta nên giải thích rõ với nàng, nhưng thời gian này quá bận, còn nàng cứ muốn chuyển ra khỏi trang viên, chỉ là ta… không muốn nàng rời đi, nhưng không biết phải giữ nàng ở lại thế nào, cứ sợ rằng nàng sẽ đột ngột biến mất giống lần trước.”

“Tiểu Dã.” Y gọi, mí mắt khẽ hé mở, con ngươi sạch sẽ thoáng lấp lánh, giọng nhẹ đến nỗi tựa tiếng thở dài, “Vì sao không muốn ở lại bên ta? Ta có điểm nào không tốt?”

Âm thanh nhẹ như tiếng thở dài ấy khiến Thanh Duy ngẩn ngơ.

Hình ảnh mây mù sóng cả trong vuông màn hôm nao bỗng tái hiện.

Đúng, vì sao nàng không ở lại bên y? Ở cùng y có gì không tốt?

Nhưng một khắc sau, Thanh Duy chợt hoàn hồn.

Y quá dễ khiến nàng xao động.

Nàng sống gần hai mươi năm mà chưa từng gặp ai có thể mê hoặc người khác đến vậy, mỗi lời nói mỗi hành động, từng ánh mắt từng tiếng thở dài đều sánh ngang vu thuật.

Thanh Duy bỗng cựa người ra, mò lấy đoản kiếm bên cạnh, bước nhanh về giường xách lấy tay nải đã chuẩn bị từ trước, đẩy cửa đi ra mà chẳng buồn ngoái đầu: “Nếu ngài đã khỏe và không cần ai chăm sóc nữa, vậy thì ta… vậy thì ta đi đây.”

Thực ra đâu cần rời đi vội vã đến thế. Nàng hiểu lý do y gạt nàng, cũng không quá tức giận.

Chỉ là… không hiểu vì cớ gì nàng cảm nhận được nguy cơ từ vực sâu thăm thẳm, cảm thấy nếu bây giờ không đi thì sẽ không bao giờ rời đi được.

Ánh trăng trong sân tựa làn nước trong veo, bóng đêm thanh nhàn.

Tạ Dung Dữ chạy ra khỏi phòng, gọi với lại: “Tiểu Dã.”

Thanh Duy thấy y đuổi theo thì cắn răng, mũi chân điểm lực trên mặt đất, phi thân đáp lên cây du giữa sân, đỡ kiếm ngang người, “Cấm ngài lại gần!”

Vị trí của nàng rất bất ổn: đứng trên cành cây chực gãy và sau lưng là ao nước. May thay nàng giỏi khinh công, tuy khó khăn song vẫn có thể đứng vững, nhìn Tạ Dung Dữ dưới sân, nói: “Ta đã suy nghĩ từ lâu rồi, ta là khâm phạm, đi theo ngài chỉ tổ thêm vướng bận. Trong Huyền Ưng Ti có Vệ Quyết, có Kỳ Minh và Chương Lộc Chi, bên cạnh ngài còn có Triêu Thiên, không thiếu một đứa như ta. Đợi vụ án Thượng Khê kết thúc, về sau ngài điều tra của ngài, ta điều tra của ta, liên lạc qua thư là đủ.”

Nàng phiêu bạt bao năm trời, chực chờ chuẩn bị chính là số mệnh của nàng. Vậy mà năm ngoái chỉ mới tạm dừng chân nương tựa một hồi, lại khiến nàng chìm trong cơn mơ suốt tận nửa năm nay, ban đêm thường mơ thấy y và Giang phủ.

Dã trong Ôn Tiểu Dã nghĩa là hoang dã, không nên đâm rễ chôn sâu đến vậy. Chuyện lần trước đã khiến nàng thương gân động cốt, không biết lần tới có phải là cửu tử nhất sinh chăng.

Tạ Dung Dữ ôn tồn nhìn nàng: “Ngày Thượng Khê xảy ra bạo loạn, Hiệu úy Tả Kiêu vệ Ngũ Thông tự ý rời cương vị, tin tức truyền về kinh, Trung lang tướng dâng tấu xin tha cho Ngũ Thông, ta đã thỉnh quan gia phê duyệt, nhưng coi như trao đổi, ta lệnh cho Tả Kiêu vệ tạm ngưng truy bắt nữ Ôn thị. Tuy ta chưa thể rửa sạch oan danh cho nàng ngay lập tức được, nhưng nàng hãy tin ta, nhất định ta có thể bảo vệ nàng thật tốt.”

Người đàn ông đứng giữa sân mặc áo trắng thắt lưng xanh, gương mặt khôi ngô tuấn tú, như biến thành từ ánh trăng bàng bạc trong trẻo, chính là hình ảnh nàng liên tục trông thấy trong cơn mơ nửa năm qua.

Thanh Duy nói: “Sở dĩ năm ngoái ta rời Nhạc Châu, ngoài việc đưa Chi Vân lên kinh thì ta muốn tìm sư phụ hơn. Ông ấy là người thân duy nhất của ta trên thế gian này, nhưng đã bặt vô âm tín năm năm, hiện tại vụ án Thượng Khê đã kết thúc, ta cũng thành người tự do, bây giờ muốn đến Thần Dương tìm ông ấy trước.”

“Nửa năm trước ta đã phái người đến Thần Dương nghe ngóng rồi, Nhạc Ngư Thất không hề xuất hiện ở Thần Dương trong năm năm qua. Nếu nàng không yên tâm, thật sự muốn đến Thần Dương một chuyến, vậy đợi xong chuyện ta sẽ đi cùng nàng.”

“Đi cùng làm gì?” Thanh Duy nói, “Đợi xong chuyện, nguyện vọng của ta cũng giống như ông ngoại và sư phụ, đi khắp đất bắc trời nam, hành nghĩa vì hiệp. Còn ngài là vương, phụ thân ngài là nhân sĩ, ngài được tiên đế chỉ dạy nuôi lớn, ngay từ khi chào đời chúng ta đã khác nhau, sống cuộc sống khác nhau, tầm nhìn mai sau tất cũng sẽ khác nhau.”

Tạ Dung Dữ bình thản nói: “Nàng không phải là ta, sao nàng biết được tầm nhìn của ta?”

Thanh Duy đáp: “Vậy không nói tương lai, nói hôm nay đi. Giờ ngày nào ta cũng đi theo ngài, cùng ra cùng vào như thế sao được, sau này ngài không định cưới vợ hả? Làm việc gì cũng phải dứt khoát, chi bằng chia tách nhau lúc này.”

Tạ Dung Dữ nhìn nàng: “Ta không muốn chia xa nàng.”

“Không chia xa lẽ nào phải sống chung với nhau cả đời? Trong kinh thành có trăm nghìn danh gia vọng tốc, tới lúc ấy Thiên gia chọn phi cho ngài, ngài định giải thích thế nào? Lẽ nào ngài định để đứa dân đen như ta làm vương phi của ngài?”

“Ôn Tiểu Dã, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Nghe đến đây, Tạ Dung Dữ chợt phì cười, âm thanh dịu dàng tựa ánh trăng, “Nàng vốn là vương phi của ta mà.”

Nàng là vương phi của ta mà.

Gió đêm hây hây.

Trong chớp mắt, đầu óc Thanh Duy trở nên bối rối.

Nàng nhìn Tạ Dung Dữ, mọi lời phân trần đến bên bờ môi hòa cùng màn đêm quấn thành nút thắt quay ngược về lồng nguc, tâm trí tinh thần trống trơn mịt mù.

Nàng há miệng, song lại quên phải nói gì.

Vốn nàng dùng khinh công đáp lên cành cây, nhưng vì mất kiểm soát nên cành cây dưới chân đã không chịu nổi sức nặng của một người.

Tiếng gãy *răng rắc* giòn tan.

Một khắc sau, Tạ Dung Dữ nhìn thấy Ôn Tiểu Dã cầm kiếm rơi tõm xuống ao nước ngay trước mắt.