Thanh Duy ghìm cương dừng ngựa khiến Dư Hạm ngã chúi xuống đất, nàng ta lồm cồm bò dậy, chạy tới chỗ Tôn Nghị Niên: “… Lão gia? Lão giaaaa!”
Các Huyền Ưng vệ cũng đồng thời kéo cương, vết đâm trên ngực Tôn Nghị Niên rõ còn mới, song xung quanh lại không có hung khí, chứng tỏ sát thủ đã rút đao và vẫn chưa đi xa.
Gió lùa khe núi, tuấn mã thở phì phò.
Đúng lúc này, bất thình lình từ phiến rừng bên trái đưa tới âm thanh rất nhỏ, nghe như tiếng thú giẫm lá mục.
Hai Huyền Ưng vệ ngay lập tức đuổi theo.
Dư Hạm lóng ngóng đỡ Tôn Nghị Niên dậy, nàng ta không biết phải làm gì cả, miệng gọi “lão gia” còn tay cầm khăn bịt lỗ máu trên người ông, nhưng đấy là vết thương đâm xuyên ngực, máu tuôn xối xả không ngừng.
Ánh mắt Tôn Nghị Niên rệu rã, ông nhìn Dư Hạm mà cứ ngỡ là mơ.
Có câu nói rằng: vào khoảnh khắc cận kề cái chết, con người ta sẽ trải qua giấc mộng đẹp nhất đời, sẽ gặp lại người mình thương nhớ nhất, cùng đoàn tụ sum vầy.
Nhưng vì sao giấc mộng này lại có nàng?
Sư tử Hà Đông nhà ông đâu? Cặp trai gái con ông đâu rồi?
Lúc này Tôn Nghị Niên mới nhận ra đấy không phải là mơ, mà hóa ra Dư Hạm tới thật.
Viền mắt Dư Hạm đỏ hoe, nàng vẫn chưa từ bỏ, thấy khăn tay không thể cầm máu thì lại xé toạc vạt áo trên người, mong có thể băng bó vết thương cho ông.
Đột nhiên Tôn Nghị Niên chụp lấy cổ tay nàng, thở dốc dồn dập, yếu ớt hỏi: “Sao nàng… lại đến đây…”
Hai mắt ông viết rõ sự khó tin.
Dư Hạm giật mình.
Ông không tin nàng sẽ quay về ư?
Ông luôn nói đào kép bạc tình, lẽ nào… ông thực sự cho rằng nàng bạc tình thật?
Oan gia này! Dư Hạm vừa buồn vừa tức, nhưng nàng biết đây không phải lúc ngúng nguẩy, bèn nói: “Chàng cố trụ một chút, dù hai chân thiếp có gãy cũng phải đi tìm đại phu đến cho chàng…”
Tôn Nghị Niên vẫn nắm chặt cổ tay nàng, “Đừng… Đừng đi.”
Một nét nuối tiếc vụt qua đáy mắt ông, rồi cuối cùng, ông chỉ thở dài một tiếng nặng nề: “Ta… xin lỗi nàng…”
Dư Hạm lại không hiểu, “Chàng có lỗi gì với ta đâu?” Nếu ngày trước ông không thu nạp nàng làm ngoại thất, thì e là đến bây giờ nàng chẳng có một chốn yên thân, “Không được, thiếp phải đi tìm đại phu, chàng đợi thiếp!”
“Đừng, đừng đi.” Tôn Nghị Niên gọi nàng ta lại, giọng khàn khàn gần như vỡ vụn, “… Ta… chỉ sợ không sống nổi…”
Ánh mắt ông ta sượt qua vai Dư Hạm, dừng ở trên người Thanh Duy và Tạ Dung Dữ, rồi dần dà vỡ lẽ, thì ra bọn họ bắt nàng ấy dẫn đến đây.
Thấy Tôn Nghị Niên đã thoi thóp, Thanh Duy biết nên cho ông ta thời gian tạm biệt Dư Hạm, nhưng khó khăn lắm bọn họ mới lần được đến bước này, không thể bỏ lỡ cơ hội hỏi rõ chân tướng được.
Nghĩ vậy, nàng ngồi xổm xuống một bên: “Tôn đại nhân, ông có thể cho chúng tôi biết rốt cuộc danh sách để Phương Lưu lên Tiển Khâm Đài ngày trước là từ đâu mà ra không?”
Tôn Nghị Niên đưa mắt nhìn Tạ Dung Dữ, một khắc sau, ông ta cụp mắt né tránh.
Ông ta không muốn nói, Thanh Duy cũng đã lường trước điều này.
Nếu ông ta chịu tiết lộ đầu đuôi thì sự việc đâu bị trì hoãn đến hôm nay? Trong vụ án này, bản thân ông ta cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
Thanh Duy hỏi: “Tôn đại nhân, ông thu xếp cho vợ con rời đi, định ôm bí mật xuống mồ một mình để bảo vệ an nguy cho bọn họ?”
Nàng nói: “Vợ con ông đã bình an rời khỏi đây rồi, chí ít là sáng hôm nay, chúng tôi không nhận được tin bọn họ bị chặn đường. Nhưng,” Nàng dừng lại, “Còn tiểu phu nhân, ông không thấy cô ấy rất đáng thương sao?”
Khóe môi Tôn Nghị Niên giật giật, song vẫn chẳng hó hé nửa lời.
Thanh Duy nói tiếp: “Tiểu phu nhân bất chấp cả tính mạng đến tìm ông, Tôn đại nhân, ông không nghĩ cho tương lai của cô ấy sao?”
Nghe thấy thế, Tôn Nghị Niên đột ngột ngước mắt nhìn nàng.
Vì sao lúc nãy Tôn Nghị Niên nói xin lỗi Dư Hạm, người ngoài không biết nhưng Thanh Duy có thể đoán được đôi phần.
Dư Hạm được ông nạp làm thiếp vào nửa tháng sau khi núi Trúc Cố gặp nạn.
Là tổ ấm dịu dàng ông ta mê đắm trong năm năm qua.
Vì nàng, ông sẵn sàng dựng nên trang viên ở thành tây, bao giờ cũng đến thăm nàng.
Ngoài kia đồn rằng cô gái ngoại thất xuất thân từ đào kép ấy là người Tôn đại nhân yêu quý nhất, nói rằng Tôn đại nhân hồ đồ rồi, chỉ vì một đào kép mà hục hặc với vợ mình.
Nhưng kết quả thì sao?
Kết quả là, Tôn Nghị Niên đã thu xếp cho vợ con bình an rời khỏi Thượng Khê, nhưng lại sắp đặt để Dư Hạm bước đi trên tuyến đường nguy hiểm nhất.
Dư Hạm chỉ là một ngoại thất, cho dù họa có ập xuống đầu Tôn Nghị Niên đi chăng nữa, liệu nàng ấy có thật sự cần phải rời khỏi Thượng Khê không?
Và dẫu phải rời đi, nhưng lẽ nào một Huyện lệnh như Tôn Nghị Niên không thể thu xếp thêm một chiếc xe ngựa, thêm người đồng hành, để nàng ấy đi con đường an toàn như vợ con mình?
Nhưng ông ta không làm như vậy.
Ông ta để Tưởng Vạn Khiêm đóng giả làm quản gia theo nàng rời khỏi đây, thực chất muốn mượn nàng che giấu thân phận của Tưởng Vạn Khiêm.
Ông ta đã lợi dụng nàng, không buồn quan tâm rằng quyết định như thế sẽ đem đến cho nàng nguy hiểm chừng nào.
Thì ra Huyện lão gia nào có hồ đồ, người vợ kết tóc từ thuở bần hàn và nàng thiếp yêu kiều xinh đẹp, trong lòng ông ta ai nặng ai nhẹ tự có phân lượng.
Thậm chí cả việc đắm chìm trong bể tình dịu dàng cũng thế, chẳng qua khi trận đồ sát trên núi Trúc Cố trở thành ác mộng, ông chỉ đang kiếm tìm một nơi lánh nạn yên thân chứ không hề đặt nàng trong lòng.
Điều hoang đường là ông không ngờ nàng sẽ quay về – bất chấp tính mạng quay về tìm ông.
Nên ông mới xin lỗi nàng.
Bao năm qua, ông luôn nói với nàng đào kép bạc tình.
Nhưng con người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình bạc nghĩa.
Kẻ ích kỷ bạc bẽo thực sự chẳng phải là ông đấy ư?
Thanh Duy lại nói: “Ông lợi dụng tiểu phu nhân để giúp Tưởng Vạn Khiêm rời đi, coi như về sau Tưởng Vạn Khiêm có thể mai danh ẩn tích sống bình an, nhưng còn tiểu phu nhân? Những kẻ biết chuyện sẽ không tra hỏi tung tích của Tưởng Vạn Khiêm, không diệt khẩu nàng ư? Tôn đại nhân, ông thực sự có lỗi với rất nhiều người, năm năm trước là sơn tặc núi Trúc Cố, còn năm năm sau vào hôm nay, chính là ông đã gieo gió gặt bão cùng những người đi theo ông, những người tin tưởng ông. Ngày nào chân tướng chưa được hé lộ thì sẽ càng có nhiều người mất mạng. Huống hồ ông cho rằng, tất cả những chuyện này, chỉ cần ông xuống âm tào địa phủ là có thể xóa bỏ được sao? Bụi bặm dưới Tiển Khâm Đài chưa lắng, máu chảy trên núi Trúc Cố tới nay vẫn chưa dừng, lẽ nào ông định để sự ăn năn đó theo ông tới tận lúc xuống mồ?”
Thanh Duy lại tha thiết nói: “Tôn đại nhân, ông có thể nói cho chúng tôi hay, rốt cuộc danh sách Phương Lưu lên đài hồi đấy là từ trong tay ai mà ra không?”
Nghe đến đây, cuối cùng ánh mắt Tôn Nghị Niên cũng dần tụ lại.
Ông ta há miệng: “Danh… danh sách ấy…”
Nhưng máu chảy quá nhiều, chỉ nhả vài con chữ mà đã rút hết toàn bộ sức lực của ông, lời thốt ra vỡ vụn khó nghe.
Ông ta hít sâu một hơi, lấy hết sức nói lời cuối cùng:
“Các người… Đừng… Đi, đi…”
Thanh Duy cố lắng nghe: “Đi đâu?”
“Không được… đi.”
Rồi Tôn Nghị Niên đột ngột im bặt, không còn lên tiếng nữa.
Dư Hạm ngơ ngác, một lúc sau, nàng cất tiếng gọi: “Lão gia?” Tiếc thay không ai trả lời nàng, nàng luống cuống dìu ông dậy, nước mắt tuôn rơi, ngơ ngác hỏi lại: “Lão gia, chàng sao thế… Oan gia! Chàng nói chuyện đi!”
Tạ Dung Dữ cúi người, đưa tay kiểm tra hơi thở của Tôn Nghị Niên, “Người đã đi rồi, xin nén bi thương.”
Người đã đi rồi. Chống trụ được đến giờ đã là hết sức mình.
Chỉ đáng tiếc, lời cuối cùng của ông lại dừng ở chữ “đi”.
Rốt cuộc không được đi đâu? Ông không nói rõ.
Tình hình cấp bách trước mắt không cho phép bọn họ nghĩ nhiều, hai Huyền Ưng vệ đi kiểm tra đã quay về, bẩm báo với Tạ Dung Dữ: “Bẩm Ngu hầu, có hai sát thủ ám sát Tôn Huyện lệnh, bị chúng thuộc hạ đuổi kịp nên đã uống thuốc độc tự vẫn, trên người không có gì khác thường, ắt hẳn là tử sĩ riêng của ai đó.”
Tạ Dung Dữ nhíu mày: “Ở Thượng Khê còn có tử sĩ?”
Dù Tôn Nghị Niên đã nói Thượng Khê bây giờ không còn do ông làm chủ, nhưng Thượng Khê đã phong tỏa nửa tháng, toán tử sĩ này vào đây bằng cách nào?
Nghĩ đến đây, Tạ Dung Dữ đột ngột thốt lên: “Hỏng rồi!”
Tôn Nghị Niên quá yếu, muốn giết ông ta dễ như bỡn, không cần dùng đến tử sĩ. Theo kinh nghiệm lần trước, nếu tử sĩ được huấn luyện bài bản xuất hiện thì chắc chắn phải có nhóm đông, nhưng ở đây chỉ có hai tên, số còn lại đi đâu?
Rõ ràng bọn chúng đến để diệt khẩu, bây giờ Tôn Nghị Niên đã chết, bọn chúng sẽ diệt khẩu ai?
Thanh Duy cũng kịp thời nhận ra, “Tưởng Vạn Khiêm gặp nguy rồi!”
Vừa dứt lời, cả nhóm không dám chậm trễ khắc nào, phóng người lên ngựa lao nhanh xuống núi.
***
Theo lời của Dư Hạm, Tưởng Vạn Khiêm ra khỏi địa phận Thượng Khê thì đi thẳng xuống núi, sau đó chuyển sang ngồi xe ngựa để tới trạm dịch ngoại ô thành Đông An.
Nhưng còn chưa đến chân núi, Tạ Dung Dữ đã phát hiện ra ký hiệu do Triêu Thiên để lại ở lối rẽ trên đường: Tưởng Vạn Khiêm tạm thời đổi hướng, đi về phía tây.
Tưởng Vạn Khiêm đang hòng chạy trốn, nếu ông ta đổi đường giữa chừng thì chắc chắn là do cảm nhận được nguy hiểm – rất có thể nhóm tử sĩ kia đã bắt kịp!
Bấy giờ hoàng hôn đã ngả bóng, Vệ Quyết chưa dẫn binh đến nơi, hội Tạ Dung Dữ phải gấp rút đi tiếp viện Triêu Thiên nhanh nhất có thể, bọn họ vừa phát hiện ký hiệu là lập tức đánh ngựa lên núi.
Đồi dốc rừng sâu, ngựa khó đi lại trong vùng sơn dã, may thay băng qua phiến rừng long não, con đường trước mặt dần mở rộng. Gió chiều hây hây, qua tiếng gió trống trải, Thanh Duy nhạy bén phán đoán ắt phải có vách đá ở gần đây, nàng đánh ngựa đi tới, cho tới khi thấy cỗ xe lừa lật nghiêng bên đường, tiếng giao chiến ở đằng trước vọng đến.
Vách đá trên cao, Thanh Duy chỉ thấy được bóng người mặc đồ đen. Nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, mũi chân điểm lực trên lưng ngựa, cơ thể tung lên không như một chú chim. Người ở trên cao có thể thâu trọn tình hình dưới vách vào mắt: Tưởng Vạn Khiêm nấp sau hòn đá lớn cạnh vách núi, Triêu Thiên cùng ba Huyền Ưng vệ vây quanh ông ta bảo vệ, nhưng nhóm bọn họ có quá ít, chắn được bên trái lại hở bên phải, trên người ngang dọc vết thương.
Thanh Duy thấy thế, quay trở về lưng ngựa đồng thời rút kiếm bên hông ra, dùng hết sức ném đi. Kiếm sắc xé gió ghim thẳng vào ngực một gã tử sĩ, Triêu Thiên ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng định thần: “Công tử, thiếu phu nhân!”
Đằng trước có dốc, sợ đồng bọn bị dồn ép rơi xuống vách núi nên hội Thanh Duy không dám thúc ngựa xông tới, vừa đến gần là tung người xuống ngựa.
Cùng lúc đó, toán tử sĩ cũng đã kịp phản ứng, bọn chúng đông người, chẳng mấy chốc đã phân bổ nhân lực đối phó với hội Thanh Duy.
Huyền Ưng vệ giơ đao lên, vũ khí thường dùng của Tạ Dung Dữ là một chiếc quạt có mũi nhọn, nhưng hôm nay hiếm khi thấy y dùng kiếm.
Những lần Thanh Duy giao thủ với y ngày trước chỉ được xem là vợ chồng ẩu đả, song bây giờ nhìn lại, thân thủ của y không hề khó lường như lúc ở nhà, trái lại cực kỳ dứt khoát mạnh mẽ.
Toán tử sĩ nghênh địch từ hai phía, Thanh Duy và Tạ Dung Dữ xuất hiện đã khiến trận cước của chúng bị rối loạn, nhưng chúng có đông người, không những nhanh chóng tập trung lại mà còn có thể tìm ra điểm yếu của hội Thanh Duy – giống như Triêu Thiên bảo vệ Tưởng Vạn Khiêm, hội Thanh Duy cũng phải bảo vệ Dư Hạm và thím Ngô không biết võ công – ngay lập tức chúng chia nhân lực lấy công làm thủ, chia hẳn ra hai bên.
Không thể xông tới tập hợp với Triêu Thiên, Thanh Duy khó mà giải vây cho hắn.
Huống hồ đám tử sĩ hôm nay không giống toán bọn họ gặp hồi trước, chưa nói tới việc võ công cao cường, bọn chúng không hề mệnh ai nấy lo mà hợp tác rất chặt chẽ, chặn hết mọi con đường ở vách núi.
Đương khi Thanh Duy định phá vòng vây thì đúng lúc này, có lẽ Dư Hạm biết mình ở lại chỉ thêm níu chân, bèn thấp giọng gọi: “Thím Ngô.” toan dẫn bà lui xuống núi, tìm chỗ khác trốn.
Vốn dĩ vị trí bọn họ nấp rất kỹ, lưng dựa vách núi, cây gỗ che chắn, nhưng vừa động một cái lại thành lạy ông tôi ở bụi này, để lộ vị trí cho bọn tử sĩ.
Lúc này hai tên tử sĩ phi thân lao tới, tính bắt các nàng làm con tin. Tạ Dung Dữ vung kiếm gạt một con dao găm, vừa thấy thế, thân kiếm lập tức chạm vào con dao rơi từ trên xuống, ném thẳng về phía hai tên tử sĩ nọ.
Tử sĩ né người tránh giữa không trung, có tích tắc sơ hở đó, Thanh Duy lập tức giật mạnh túi vải quấn ở cổ tay, nhuyễn ngọc kiếm rời vỏ, Thanh Duy tung mình lên cao, dưới ánh tà chiều hệt như rắn bạc nhuốm máu, lưỡi rắn thè ra, tấn công gã tử sĩ đang chạy tới chỗ Dư Hạm.
Lưỡi độc sắc bén đến gần, đâm xuyên qua cổ tử sĩ.
Thanh Duy thu nhuyễn ngọc kiếm về, mắng hai người Dư Hạm: “Hai người chạy cái gì? Quay về trốn ngay!”
Đám tử sĩ còn lại đã nắm được bản lĩnh thân thủ của Thanh Duy trong khoảnh khắc ấy, bọn chúng biết nếu cứ tiếp tục giao đấu thế này, đợi viện binh của đối phương đến thì chỉ tổ càng thêm bất lợi.
Tử sĩ trong trận bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo lanh lảnh, bọn chúng tức khắc rút lui về vách núi, tập hợp nhân lực, xông đến đám Triêu Thiên đã mất sức.
Thanh Duy nhủ thầm không ổn, bọn chúng đang định liều mạng, muốn đẩy Tưởng Vạn Khiêm xuống núi chết chung!
Thanh Duy muốn xông tới ngăn cản, nhưng đám tử sĩ thối tha đã để lại người giao đấu với họ.
Đương khi địch vây bốn bề, chợt giữa núi rừng vang lên tiếng vó ngựa rầm rập như sấm rền nước dâng, chấn động khắp quả núi.
Thanh Duy thất thần, xoay mặt nhìn lại, thấy ở bóng cây bên sườn núi, một làn sóng đen đang dần ập đến.
Dưới trời chiều chói mắt, hùng ưng trên áo choàng đen thoắt ẩn thoắt hiện.
Là Vệ Quyết dẫn Huyền Ưng vệ đến!
Xem ra bọn họ còn đến sớm hơn như đã tưởng.
Kỳ Minh có thị lực tốt, ngước mắt nhìn, lập tức hô: “Vệ Chưởng sứ, góc Tây Bắc!”
Vệ Quyết gật đầu, giương cung lắp tên ngay trên lưng ngựa, ba mũi tên xé gió lao đi, lập tức ghim thẳng vào sống lưng ba tử sĩ.
Cùng lúc ấy, Thanh Duy nhanh nhẹn rút nhuyễn ngọc kiếm ra, mượn thời cơ phá trận.
Thấy Huyền Ưng vệ đến mà bọn tử sĩ vẫn có thể giữ nguyên đội hình, trong đám đông chợt nghe thấy một tiếng quát cao vút, toán tử sĩ như bị kích thích, bất chấp Huyền Ưng Ti đã đến, chạy thẳng tới chỗ Tưởng Vạn Khiêm, Triêu Thiên và ba Huyền Ưng vệ.
Dáng vẻ mặc kệ sống chết đó khiến Tưởng Vạn Khiêm khiếp hãi, ông ta cảm thấy không thể cứ nấp dưới tảng đá được nữa, phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức, bằng không sớm muộn gì ông cũng sẽ bị toán tử sĩ liều mạng này đẩy xuống vách núi.
Một thanh đao bổ xuống từ bên trái, Tưởng Vạn Khiêm khó khăn ôm đầu né tránh, ngay sau đó dán lưng vào vách đá, định đi về phía Vệ Quyết.
Nhưng ông ta vừa cử động, mọi sơ hở điểm yếu đã bị lộ hẳn ra. Ba tên tử sĩ tức tốc lao về phía ông ta, Triêu Thiên đá bay hai tên, song không ngờ khi tên thứ ba rơi xuống vách núi, hắn đã bấu lấy được quần áo của Tưởng Vạn Khiêm.
Tưởng Vạn Khiêm bị hắn ta kéo mạnh, chân sau trượt một phát rơi xuống vách núi.
Triêu Thiên không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lao ra chụp lấy cổ tay Tưởng Vạn Khiêm ngay giữa không trung, tay phải cắm mạnh trường đao vào khe đá trên vách núi.
Thanh Duy cũng đã đến nơi, thấy cảnh đấy, con tim hẫng một nhịp.
Cũng may nàng kịp thời lấy lại bình tĩnh, cầm nhuyễn ngọc kiếm đẩy lui một gã tử sĩ rồi chạy tới vách núi, cúi người nhìn xuống: “Triêu Thiên?”
Hai người một đao lắc lư dưới vách cách chừng một trượng.
Thanh Duy nói: “Cố bám trụ, ta cứu ngươi lên!”
Song đúng vào khoảnh khắc ấy, một âm thanh kim loại nứt vỡ phát ra từ kẽ đá.
Đúng, mang trọng lượng của hai người thì thanh đao cắm vào kẽ đá có thể chịu đựng được bao lâu?
“Thiếu phu nhân!”
Đúng lúc này, Triêu Thiên hét lên.
Hắn là người rất quý đao, cũng biết thanh đao trong tay có thể chịu đựng được đến khi nào.
Hắn nhìn Tưởng Vạn Khiêm đang treo lơ lửng dưới người mình.
Hắn đã nói bằng mọi giá phải giao nhân chứng quan trọng nhất cho công tử và thiếu phu nhân.
Hắn cũng là trẻ mồ côi trong trận chiến sông Trường Độ, phải có trách nhiệm, nói được làm được.
Triêu Thiên cố gắng nói: “Thiếu phu nhân, bắt lấy.”
Nói đoạn, cánh tay hắn đỏ ngầu hiện rõ gân máu, hắn dùng tay không nhấc Tưởng Vạn Khiêm lên rồi ném mạnh lên trên.
Nhuyễn ngọc kiếm của Thanh Duy đã phóng ra, thấy Tưởng Vạn Khiêm bị ném lên trời, nàng đành phải bắt lấy ông ta đưa về lại vách đá trước.
Nhưng đúng lúc này, thanh đao cắm trong kẽ đá vang lên tiếng gãy giòn tan.
Thân đao vỡ làm đôi, chẳng thể níu được người quý đao.
Gió chiều thốc mạnh, mặt trời lặn điểm tô viền vàng lên vách đá, tiếng đao gãy không ngừng vang dội, Triêu Thiên cùng nửa thân đao đã rơi xuống vách núi sâu.