Bóng tối bao trùm đường núi, Diệp Tú nhi lần bước dọc theo đường mòn lên núi.
Gió đêm át mất tiếng bước chân nàng, đèn lồng trong tay tựa đốm lửa xanh lét, và dưới nhúm sáng leo lắt ấy, cây đổ bóng rậm rạp chẳng khác gì móng quỷ ghê rợn, thế mà lạ thay, một tiểu cô nương như nàng ấy đi giữa núi rừng lại không hề sợ hãi, như thể đã quá đỗi quen thuộc với con đường này, bước chân rảo nhanh đầy lo lắng.
Thanh Duy lặng lẽ bám theo nàng ta, đi được hơn nửa canh giờ, Diệp Tú nhi mới bước chậm lại.
Có vẻ nàng ta đã đi mệt, dựa vào tảng đá nghỉ một lúc, cúi người xoa chân rồi tiếp tục xách lồng đèn lên núi.
Ngẫm kỹ lại, bây giờ bọn họ đang ở sâu phía tây núi Trúc Cố, tuy nói phong tỏa núi nhưng thực chất chỉ phong tỏa vùng phía đông, còn khu vực bên này vẫn tự do ra vào, có hai nguyên nhân: thứ nhất, sơn trại năm xưa nằm ở phía đông; thứ hai, phía bên này có không ít thợ săn.
Bao quanh Thượng Khê toàn là núi, kiểu gì cũng có người sống dựa vào ngọn núi này, nếu phong tỏa toàn bộ thì những người đó biết phải làm sao.
Sau chốc lát nghỉ ngơi ban nãy, bước chân của Diệp Tú nhi chậm đi thấy rõ, Thanh Duy bám theo sau không khỏi nghi ngờ, bất thình lình thấy Diệp Tú nhi dừng bước, giọng bằng bằng: “Giang cô nương, xuất hiện đi.”
Thanh Duy giật mình.
Nàng ẩn thân trong bóng tối, không hề để lộ bất cứ tung tích nào, tại sao nàng ta có thể phát hiện được?
Thấy không có động tĩnh, Diệp Tú nhi cầm đèn xoay người lại, nhìn về phía con đường không bóng người: “Giang cô nương, tôi biết cô đang ở đây, cô lấy cớ con ma xám bị thương, trăm phương nghìn kế dụ tôi ra mặt, chẳng phải muốn lợi dụng tôi để tìm con ma xám sao?”
Giọng điệu nàng ta rất chắc nịch, Thanh Duy biết có trốn thêm cũng vô ích, thế là bước ra từ sau gốc cây: “Làm sao cô biết tôi đi theo cô?”
Song Diệp Tú nhi không trả lời, chỉ nói: “Có vẻ Giang cô nương đến Thượng Khê không đơn giản là vì đào hôn đúng không? Hồi ở Đông An, cô đã cố ý tiếp cận ông cháu tôi?”
Nàng ta chỉ mới mười bảy tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn gầy gò, dung mạo không quá nổi bật, nhưng lúc nói chuyện, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Giang cô nương, tôi rất biết ơn cô đã giúp tôi hồi ở Đông An, dù cô tiếp cận chúng tôi với mục đích nào đi nữa, tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Tôi không biết vì lý do nào lại khiến Giang cô nương có hiểu lầm, cảm thấy tôi quen biết con ma xám ấy, nhưng tôi nói thật với cô, dù tôi hay ông nội, thậm chí là tiểu phu nhân, chúng tôi đều không liên quan gì đến chuyện ma quái ở Thượng Khê, Giang cô nương không cần thăm dò vô vị nữa.”
Thanh Duy nhìn nàng: “Cô nói mình không liên quan đến con ma xám, vậy vì sao khi tối nay tôi nói chuyện hắn bị thương, một mình cô lại lên núi chỗ này?”
“Tôi đến đây không phải vì con ma xám, mà là vì Giang cô nương.” Diệp Tú nhi nói, “Từ khi đến trang viên, Giang cô nương đã rất tò mò về ma vật trong núi và sơn tặc năm xưa. Ông cháu tôi đúng là hạ nhân trong trang viên Huyện lệnh, nhưng không có nghĩa chúng tôi biết nhiều hơn người khác. Rõ ràng tối qua con ma xám không hề bị thương, cũng không bị quan binh tóm, nhưng tối nay khi Giang cô nương về, cô lại bịa chuyện hắn gặp nạn hòng thăm dò mọi người, còn chẳng phải để kiểm tra xem trong trang viên này có người thông đồng với ma xám không ư? Trang viên đông người lắm mắt, sở dĩ tối nay tôi vào rừng là muốn nói rõ toàn bộ với cô nương, người ở trang viên thành tây chỉ là người dân bình thường, trang viên này không chứa nổi đại phật như cô nương, cô đã giúp tôi ở Đông An, tôi cũng đã dẫn cô đến Thượng Khê như cô muốn, chúng ta coi như thanh toán xong, mời cô nương sáng ngày mai hãy rời khỏi đây.”
Thanh Duy nói: “Đúng là tôi cố tình lừa cô, cô bảo mình không bị mắc mưu, nửa đêm vào rừng chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện với tôi, không phải tôi không tin, vậy còn việc đêm qua khi mua son phấn xong, cô không về ngay mà còn ở lại treo túi thơm lên cây hòe đầu phố? Cô định giải thích như thế nào đây?”
Diệp Tú nhi nhíu mày: “Tối qua cô bám theo tôi?” Nhưng nàng ta nhanh chóng đổi lời, “Chỉ là treo túi thơm lên cây thôi mà, có gì lạ đâu? Vào ngày lễ tết hay gặp đại sự, người dân Lăng Xuyên đều treo túi thơm lên cây cầu phúc, chẳng phải Giang cô nương nói mình là người huyện Sùng Dương à, sao đến chuyện này cũng không biết?”
Thanh Duy không buồn đếm xỉa giọng điệu mỉa mai của cô nàng, hỏi tiếp: “Làm sao cô phát hiện tôi đi theo cô?”
Không đợi Diệp Tú nhi trả lời, nàng cười bảo: “Thực ra cô không hề biết tôi đi theo cô. Tối qua cô treo túi thơm lên cây rồi bị quan sai đưa thẳng về trang viên, sau lại bị cô chủ nhốt trong nhà kho, mãi tới tối nay mới được thả ra, nên cô không biết tí ti nào về chuyện bên ngoài chẵn một ngày. Cô bị tôi lừa, thực sự đã bị lừa, cô tưởng con ma xám bị thương thật, nửa đêm vào rừng cũng là vì muốn kiểm tra xem hắn có an toàn không. Nhưng cô có thể bảo vệ che giấu con ma ấy ấy năm năm, thì chắc chắn cô và hắn có cách trao đổi mà người ngoài không thể biết.”
Nói đoạn, Thanh Duy liếc về phía khu rừng trên đường đến, “Sao, có phải có người đã để lại tin tức cho cô cạnh tảng đá nghỉ chân vừa rồi?”
Bị Thanh Duy theo dõi, ngay tới người có thân thủ điêu luyện như Triêu Thiên còn không phát hiện, thì một tiểu cô nương không rành võ công như Diệp Tú nhi sao có thể biết được?
Diệp Tú nhi chỉ đang đoán mà thôi.
Và đúng như Thanh Duy nói, Diệp Tú nhi đã giúp con ma xám ẩn nấp năm năm, chắc chắn bọn họ có cách thức liên lạc riêng. Biết con ma xám bị thương, ngay trong đêm hôm Diệp Tú nhi đã lẻn ra khỏi trang viên, sốt ruột muốn xác nhận hắn có an toàn không, cho tới khi đi ngang qua tảng đá lúc nãy, phát hiện dấu hiệu “mọi sự an toàn” dưới tảng đá, Diệp Tú nhi mới sực nhận ra mình đã bị Thanh Duy lừa, và cũng đoán được Thanh Duy đã bám theo mình trên chặng đường này.
Nàng ta rất thông minh, giả lấy lý do lên núi là để dẫn Thanh Duy rời khỏi trang viên, che giấu mục đích thật của mình, chỉ tiếc không thể gạt được Thanh Duy.
Diệp Tú nhi cắn môi, cầm đèn đi thẳng xuống núi, “Những gì cần nói đã nói, Giang cô nương muốn tin hay không thì tùy.”
Thanh Duy giơ tay chặn nàng ta lại: “Đi vội thế làm gì, người chúng ta muốn đợi vẫn chưa xuất hiện mà.”
“Chúng ta muốn đợi ai cơ? Lẽ nào Giang cô nương thực sự cho rằng con ma xám ấy…”
Nhưng chưa nói hết câu, Diệp Tú nhi đã biến sắc.
Gió đêm dần lớn, đưa tới một mùi hương lạ.
Mà mùi hương này, chính là mùi từ chiếc túi thơm tối qua Tú nhi thắt trên cây hòe.
Sao lại như thế? Rõ ràng nàng đã nhắc nhở cậu ta nếu thấy túi thơm thì nhất định phải tháo xuống, có lần nào cậu ta để sót đâu.
Đây là bí mật giữa nàng và ma xám, cũng là tín hiệu vô cùng quan trọng, chỉ có mình nàng biết cách chế hương, còn ma xám lại có cái mũi rất linh, tất sẽ men theo mùi hương mà tới.
Diệp Tú nhi lập tức nhìn Thanh Duy: “Cô…”
Thanh Duy nhắc nhở nàng ta: “Cô nghĩ chỉ có mình cô có túi thơm này à?”
Diệp Tú nhi kịp nhận ra: “Cô, cô dám lừa ông tôi! Cô cũng lừa ông tôi lên núi!” Nhận ra mình mắc bẫy, Diệp Tú nhi lập tức đưa tay lên miệng.
Song, nàng ta chưa kịp huýt sáo thì đã bị Thanh Duy chụp lấy cổ tay, trở ngược ra sau lưng, kế đó bịt miệng nàng ta lại, nấp sau gốc cây to.
***
Gió đêm ngày một lớn dần, mùi hương lạ trong không khí cũng thêm nồng.
Không lâu sau, trong khu rừng lặng lẽ vang lên tiếng động. Động tĩnh ấy nghe giống thú, cứ như là sói đi đêm, tập trung cao độ để xác định khả năng liệu có thợ săn mai phục xung quanh không, rồi từng bước khẽ khàng tiến tới mục tiêu của mình.
Mục tiêu của cậu ta là túi thơm treo trên gốc cây hòe ở dốc núi.
Thực ra khi vừa ngửi thấy mùi hương lạ theo gió đưa tới, cậu lấy làm do dự không dám tới, bởi lẽ Tú nhi đã nói rõ rồi, nếu không phải tình hình cực kỳ khẩn cấp thì nàng ấy sẽ không dùng túi thơm một cách bừa bãi.
Nhưng cậu ta lại nghĩ, dạo gần đây có rất nhiều người truy bắt cậu, bao năm nay trốn đông tránh tây, còn có thời điểm nào khẩn cấp hơn bây giờ.
Nên cậu ta mới vẫn đến đây.
Cậu ta nghĩ, ngộ nhỡ, lỡ như, Tú nhi gặp chuyện thì sao?
Con ma xám thực sự rất nhạy cảm, tới mức cho dù xung quanh vô cùng im ắng, nhưng cậu ta không lập tức nhảy lên cây, dứt khoát gỡ túi thơm như những lần trước đó, mà chỉ lang thang vòng vòng tại chỗ, không bước vào “cái bẫy” có lẽ tồn tại bởi trực giác.
Mà trực giác của cậu ta không sai.
Dẫu rừng đêm lặng im tiếng động, nhưng đâu chỉ một người núp dưới vòm cây.
Gốc cây to bên trái cậu ta là nơi Thanh Duy và Diệp Tú nhi đang nấp, trong lùm cỏ ở phía trước cách cậu ta không xa có hơn mười Huyền Ưng vệ đang mai phục, theo dõi sít sao.
Diệp lão bá bị Triêu Thiên nhét khăn vào miệng, bị trói chặt ở dưới gốc cây xa hơn, và đứng sau hắn là Tạ Dung Dữ.
Nghe thấy ma xám đến gần, khóe mắt Diệp lão bá như muốn nứt ra, tiếc rằng ông không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ông vô cùng hối hận, ai dè mình lại mắc mưu của a đầu họ Giang kia!
Ông bị lừa rồi!
Hồi tối lúc sắp đi ngủ, a đầu kia đột nhiên cầm một hộp thuốc đến tìm ông, nói: “Diệp bá, tôi gây họa rồi, hình như tôi cầm nhầm đồ của quan phủ rồi, xin Diệp bá giúp tôi.”
Ông nhìn hộp thuốc trong tay Thanh Duy, đó chẳng phải là Hải phiêu tiêu mà bọn họ đang tìm ư?
Thanh Duy nói: “Tối qua tôi gặp con ma xám ở miếu Thành hoàng, sau đó quan phủ đến lục soát miếu, tôi thấy hắn giấu chiếc hộp này đi nên mới tò mò, thấy hắn đã bị thương bỏ trốn, bèn cầm chiếc hộp đi. Tôi… đào hôn rời nhà, trên người chẳng có một đồng bạc lẻ, cứ tưởng là thứ gì đáng giá, tính đem đến hiệu cầm đồ bán đổi ít tiền, kết quả hiệu cầm đồ nói trong hộp là dược liệu, bọn họ không nhận.”
“Sau đó tôi mới nhớ ra,” Hai mắt Thanh Duy hốt hoảng thấy rõ, “Không phải tối qua quan phủ giăng lưới bắt ma ở hiệu thuốc sao? Tám phần hộp thuốc này là thứ dụ ma cắn câu, chắc chắn con ma đến tiệm thuốc lấy thứ này nên mới bị quan sai truy đuổi. Diệp bá à, nếu sớm biết hộp thuốc này là đồ của quan phủ thì tôi đã không đụng vào rồi. Tôi muốn trả lại về chỗ cũ lắm, như bá bá cũng biết đấy, tôi đào hôn mà, chồng tôi lại có quen biết với quan phủ, tôi không dám lộ mặt đâu, bá bá có thể… giúp tôi chuyện này được không, nói bá nhặt được đồ ở bên đường nên mới đem nộp lên quan phủ?”
Hải phiêu tiêu là thứ ngoài biển, rất hiếm có tại Lăng Xuyên. Ông cháu Diệp lão bá đã tìm vị thuốc này lâu lắm rồi, nghe Thanh Duy nói tối qua quan phủ dùng Hải phiêu tiêu dụ ma thì chẳng nghi ngờ gì, lập tức tin Thanh Duy.
Bây giờ ngẫm lại, vị thuốc bọn họ tìm rất bí mật, sao quan phủ có thể dễ dàng biết được?
Chỉ trách con nhóc họ Giang nói chuyện quá mạch lạc, ông nào biết nàng ta lại đi lừa mình!
Mà cũng phải trách ông, thấy chẳng dễ gì tìm được Hải phiêu tiêu, cứ thế bị lừa lên núi mà không chút do dự, nhưng lại không biết có người bám theo mình ngay từ đầu.
Con ma xám loanh quanh tại chỗ một lúc lâu, sau thời gian nửa nén nhang, ngoại trừ tiếng gió thổi, đêm tối xung quanh vẫn lặng yên không động tĩnh.
Cuối cùng cậu ta cũng thả lỏng cảnh giác, nhún mình bật một phát, cả cơ thể gần như bay lên trời, tay giang ra như loài vượn, chụp một phát bắt lấy cành cây.