“Nói như vậy, Thập nhất đệ chết cũng không uổng phí. Nói đến cùng, đều do Tống gia. Nếu không phải Tống gia luôn cam đoan đó là mỏ khoáng, chúng ta cũng sẽ không xuống tay.”

Nói đến Tống gia, Lưu Hoài Kiệt vẻ mặt phẫn nộ.

Lúc đó Vương Diệu Tông đích thân ra tay, dựa vào tu vi của hắn, muốn giết chết tất cả mọi người không phải là chuyện khó. Vương Diệu Tông đã muốn lưu tình, hơn nữa Vương gia hiện tại hợp tác cùng Lưu gia. Lưu Hoài Kiệt chỉ có thể đem oán khí đổ lên người Tống gia.

“Hừ, Tống Tử Dương thật to gan, Thập nhất đệ sẽ không chết không minh bạch. Sau khi trở về, mời Nhị thúc làm chủ, bức Tống gia moi ra một ít lợi ích.”

Lưu Hoài Nhân cười lạnh nói.

“Con gái Tống Tử Dương là chính thê của gia chủ Lâm gia. Tống gia sợ là sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.”

“Hừ, đầu năm nay, ai lại không có mấy thân nhân. Lâm gia tuy là lớn thế, nhưng vợ của gia chủ Tôn gia là con gái của gia chủ Trương gia quận Nam Viêm. Con gái thứ hai của gia chủ Trương gia là thê tử của Vương gia, Vương Minh Tài. Như vậy mà nói, Vương gia và Trương gia vẫn là thân thích. Lưu, Triệu, Vương, Tôn, Trương, năm gia tộc đều có liên hôn. Lâm gia sẽ vì Tống gia đắc tội năm gia tộc tu tiên sao? Cho dù Lâm gia nguyện ý lộ diện, Tống gia có thể lấy ra được đủ thù lao? Chỗ lỗ này, Tống gia nhất định phải chịu rồi. Thập nhất đệ sẽ không chết uổng phí.”

Từ lúc Lưu Hoài Nhân chẩn bị cùng Vương gia hợp tác, đã tính đến việc liên hợp với Tôn gia đối phó Tống gia. Nếu Tống gia không chịu nhượng bộ, sẽ đem ba nhà Triệu, Trương, Vương cùng kéo vào. Đến lúc đó, người đông thế mạnh, chỉ sợ Tống gia có nguy cơ diệt tộc cũng không chừng.

Chỉ cần có đủ lợi ích, năm gia tộc khẳng định sẽ đồng ý liên hợp đối phó Tống gia. Vấn đề là, Tống gia có dám trêu chọc năm gia tộc hay không thôi.

Vào đêm hôm đó, Triệu Ngọc Tuệ mở tiệc chiêu đãi đám người Vương Minh Viễn.

Sau khi đạt thành hiệp nghị, trong lời nói của Vương Minh Viễn và Lưu Hoài Nhân thân cận hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Vương Minh Viễn và Lưu Hoài Nhân lục tục chào từ biệt Triệu Ngọc Tuệ, trở về gia tộc.

Trở lại Thanh Liên sơn, Vương Minh Viễn tự mình chủ trì lễ tang cho ba người Vương Diệu Lương. Đại táng long trọng, trước mặt mọi người, tuyên bố đề cao đãi ngộ cho hậu nhân của ba người họ.

Tổ chức tang lễ xong, Vương Trường Sinh đi vào thư phòng, báo lại với Vương Minh Viễn quá trình học tập luyện khí của mình.

“Ừm, không tệ. Học tập luyện khí cho tốt, tương lai gia tộc cần nhờ các con.”

Vương Minh Viễn động viên nói.

“Cha, Lưu gia tham dự tập kích Cửu thúc công, vì sao chúng ta còn muốn cùng Lưu gia hợp tác? Hợp tác cùng tộc khác không được sao?”

Vương Trường Sinh hơi nhất thời do dự, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Tống, Lưu, Tôn ba nhà liên thủ đối phó chúng ta. Vương gia cùng Lưu gia hợp tác mới có thể chia rẽ bọn họ. Thực sự không có lợi ích, Lưu gia sẽ không ngừng tay. Thiên hạ hỗn loạn, vì lợi mà đến. Sinh Nhi ngươi phải nhớ kỹ, lợi ích của gia tộc, vĩnh viễn cao hơn lợi ích cá nhân. Đem lợi ích cá nhân lên trên lợi ích gia tộc, tuyệt đối sẽ không tồn tại được lâu.”

Vương Minh Viễn trịnh trọng dặn dò.

Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, tò mò hỏi: “Cha, cha đã lừa gạt Lưu gia như thế nào? Mỏ đá rõ ràng là mạch khoáng, sao lại biến thành linh mạch? Chẳng lẽ nơi đó thật sự có một đoạn linh mạch?”

“Đương nhiên không phải, nào có chuyện tốt như vậy. Trong kho, tộc ta có một bộ Huyễn linh trận phù, có thể bố trí ra nhị giai hạ phẩm Huyễn linh trận. Tất cả những gì Lưu Hoài Kiệt thấy đều là ảo ảnh, cho dù Trúc cơ tu sĩ hoặc nhị giai hạ phẩm trận pháp sư tự mình tới, cũng sẽ không phát hiện dị thường.”

“Thì ra là như thế này, vậy Tôn gia đâu? Nhị bá làm thế nào để Tôn gia dừng tay?”

“Hừ. Những người này đều là thấy lợi mới nhảy vào. Tặng một bộ thuộc tính Thổ, hoàng phẩm nhị giai công pháp, Tôn gia lúc này mới từ bỏ! Nếu gia tộc chúng ta thực lực cường đại, thì cần gì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Người khác cũng không đến mức khi dễ chúng ta. Nói đến cùng, vẫn là gia tộc chúng ta thực lực quá kém. Sinh Nhi, các con bối tự “Trường” đều là tương lai gia tộc, con cũng không nên lười biếng, nên chăm chỉ tu luyện thêm.”

Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng. Gia tộc vừa cho thuê cửa hàng, vừa tặng bộ công pháp, lúc này mới yên ổn được hai nhà.

“Chuyện này Tống gia là chủ mưu. Hai nhà Lưu, Tôn sỡ dĩ đáp ứng hỗ trợ đều là vì mỏ khoáng. Đã không có mỏ khoáng, hai nhà lại cầm lợi từ chúng ta, tự nhiên sẽ không cùng Tống gia hợp tác. Nhưng Tống gia lần này tuyệt đối sẽ không sống tốt được. Được rồi, không nói nữa. Con trở về học tập luyện khí đi. Tranh thủ trở thành Luyện khí sư.”

“Vâng. Con cáo lui.”

...

Quận Bình Dương, Tống gia.

Tống Tử Dương tức giận, vốn dĩ ba nhà liên hợp đối phó Vương gia. Chưa tính Lưu gia cùng Tôn gia rút khỏi, ngược lại liên thủ lừa bịp tống tiền Tống gia. Nói Tống gia có tình báo nhầm, mỏ đá rõ ràng là một nhất giai trung phẩm linh mạch, không phải mạch khoáng, đây là thứ tộc nhân hai nhà tận mắt nhìn thấy.

Tôn gia cùng Lưu gia đều có người bị chết, làm loạn Tống gia, bắt Tống gia bồi thường tổn thất.

Tống Tử Dương đương nhiên không cam lòng yếu thế, đành đưa con rể của mình là gia chủ Hồng Diệp lĩnh Lâm gia, Lâm Hoài An ra. Hắn có thể lên làm gia chủ, cùng Lâm Hoài An có quan hệ rất lớn.

Vốn tưởng rằng mượn dùng Hồng Diệp lĩnh Lâm gia, có thể dọa lui hai nhà Lưu, Tôn.

Không ngờ, Lưu gia cùng Lâm gia đưa Vương, Triệu, Trường ba nhà, năm gia tộc liên hôn với nhau. Đối phó với Vương gia là đề nghị của Tống gia. Nếu Tống gia không chịu nhượng bộ, Lưu gia cùng Tôn gia liền ủng hộ Vương gia trả thù Tống gia. Đây là uy hiếp trắng trợn.

Đối mặt với hai gia tộc tu tiên, Tống Dương Tử còn có chút lo lắng. Nhưng đối phó với năm gia tộc tu tiên, hắn vốn không có can đảm. Chính xác mà nói, hắn không có đủ lợi ích để cho Lâm gia ra tay vì hắn.

Cuối cùng vẫn là Tống Thiên Minh ra mặt, đưa ra chút lợi ích, Tôn gia cùng Lưu gia lúc này mới đáp ứng không ủng hộ Vương gia trả thù Tống gia.

Tống Dương Tử tiễn bước người đại diện Tôn gia và Lưu gia, lập tức đi tới mật thất tu luyện của Tống Thiên Minh.

“Nhị thúc, Lưu, Tôn hai nhà khinh người quá đáng. Ta sẽ viết thư gửi cho Hoài An, nhờ hắn giúp đỡ.”

Tống Thiên Minh mở trừng hai mắt, không chút khách khí khiển trách: “Tốt rồi, ngươi còn ngại không đủ xấu hổ sao? Hoài An là con rể ngươi, hắn sẽ vì Tống gia chúng ta đối phó với năm gia tộc sao? Việc này của chúng ta là không hợp đạo lý, nói ra đều là chúng ta sai. Ta không nên đồng ý với ngươi xuống tay với Vương gia. Giờ thì tốt rồi, tự lấy đá đập chân mình.”