“Phu quân, chúng ta cần lịch luyện với Hoa Phong một chút mới được, tính cách Mạnh Bân nhắm chừng rất khó thay đổi.”
Uông Như Yên đề nghị nói, Vương Mạnh Bân có thể là một tay Vương Thu Hồng dạy dỗ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên một thời gian vội vàng xử lý chuyện khác, đối với Vương Mạnh Bân không đủ quan tâm.
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Chỉ có thể như vậy, hy vọng Mạnh Bân về sau có thể thay đổi.

Quả thật cần lịch luyện Hoa Phong nhiều hơn một chút, hy vọng hắn thay đổi một chút.”
Hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết.

Thanh âm vui sướng của Vương Mạnh Bân vang lên: “Trường Sinh, chúng ta đã quay trở lại, Lưu thúc có chút việc muốn cùng các ngươi nói chuyện, đối với Vương gia chúng ta rất có lợi, chúng ta đang ở bên ngoài chỗ ở các ngươi.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn nhau liếc mắt nhìn nhau cười một cái.

Uông Như Yên mở cửa viện, mời ba người Lưu Cận, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng tiến vào.
“Trường Sinh, Như Yên, các ngươi không sao chứ.


Ngày đó các ngươi ở lại hậu phương, ta và Phượng nhi thực sự lo lắng cho các ngươi, còn sợ các ngươi có việc gì, nếu không chúng ta sẽ tìm Hải tộc báo thù.”
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng may mắn tránh thoát được một kiếp, trốn về doanh trận Nhân tộc.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chia một chút công lao cho bọn họ, có Vạn Kiếm môn làm chứng, công chạy không được.
Vương Minh Nhân rất rõ ràng, đây là công lao của Vương Trường Sinh là Uông Như Yên cho bọn hắn, không cần thì phí.
“Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta dám lưu lại cản hậu phương, đương nhiên là có chỗ dựa.”
Uông Như Yên cười nói, bọn họ hy vọng giúp Vương Mạnh Bân lên làm Thái Nhất ngũ kiệt.

Đến lúc đó Vương Minh Nhân có thể giúp đỡ cho gia tộc nhiều hơn.
“Lưu đạo hữu, không biết ngươi có gì chỉ giáo?”
Vương Trường Sinh nhìn về phía Lưu Cận, giọng điệu thân thiết.
Trên mặt Lưu Cận lô ra môt chút tươi cười nói: “Hai vị đạo hữu, các ngươi quay về Đông Hoang đáp ứng tham chiến, như thế nào lại ở Nam Hải tham chiến được, chuyện này chẳng thú vị đâu.”
“Lưu đạo hữu, thật ra chúng ta muốn quay về Đông Hoang, nhưng mà mười đại tông môn Nam Hải đóng đại bộ phận truyền tống trận, chỉ cho phép truyền tống về tiền tuyến, chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Vương Trường Sinh cười khổ giải thích nói.

Không có đại hình truyện tống trận, bọn họ mười năm tám năm đều không trở về Đông Hoang được, đến lúc đó hậu chiến sự đều đã xong.
Sắc mặt Lưu Cận dừng lại một chút nói: “Việc này tạm thời không đề cập đến.

Vương đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, Vương gia các ngươi chiếm được bao nhiêu địa bàn.”
Lưu Cận chém giết một Nguyên Anh kỳ dị tộc, sau khi chiến sự kết thúc, mười đại tông môn bắt đầu phân chia địa bàn.

Thái Nhất tiên môn được vài hòn đảo nhỏ bậc ba, địa điểm đều là ở San Hô hải vực.

Nói cách khách, trận đại chiến này, Thái Nhất tiên môn không có được nhiều chỗ tốt.
Thế lực của Thái Nhất tiên môn vẫn bị hạn chế ở San Hô hải vực, đây là quyết định của cộng đồng mười đại tông môn.

Thái Nhất tiên môn cũng không ra nhiều khí lực, nếu là tuỳ ý Thái Nhất tiên môn kiêu ngạo, sẽ ảnh hưởng đến thống trị của mười đại tông môn Nam Hải.
Mười đại tông môn của Nam Hải bình thường nháo loạn đánh nhau như thế nào cũng được.

Nhưng đối mặt với thế lực ngoại lai, ý kiến của bọn họ nhất trí lạ thường.
Đây cũng không phải là bí mật, Vương Trường Sinh bẩm báo chi tiết, cho dù hắn không nói, Thái Nhất tiên môn cũng có thể nghe được.
Biết được Vương gia có hơn năm trăm năm mươi hòn đảo nhỏ, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng trên mặt không hẹn mà đều lộ ra kinh ngạc, vẻ mặt bọn họ có chút kích động.
Có khối địa bàn lớn như vậy, Vương gia phát triển khẳng định sẽ rất tốt.

Vương gia càng mạnh, bọn họ càng nằm chắc hơn.
“Vương đạo hữu, không biết có ngươi có từng nghĩ đến trùng kiến Thanh Liên sơn trang? Thái Nhất tiên môn chúng ta có thể hỗ trợ.

Lão phu có thể cam đoan, nếu có thế lực dám diệt cứ điểm của các ngươi ở Đông Hoang, Thái Nhất tiên môn chúng ta tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng.”
Lưu Cận trầm giọng hỏi, Vạn Kiếm môn cho Vương gia nhiều địa bàn như vậy, ngoại trừ công lao của Thanh liên tiên lữ bên ngoài không nhỏ, chỉ sợ đem Vương gia lưu lại tâm tư Nam Hải.
Thanh liên tiên lữ tiên lữ thực lực mạnh mẽ, đừng nói là Vạn Kiếm môn, Thái Nhất tiên môn cũng muốn lôi kéo Vương gia.
“Lưu đạo hữu, đường xa xa xôi, chúng ta tạm thời không suy xét trùng kiến Thanh Liên sơn trang, ngày sau thời cơ chín muồi, chúng ta nhất đính sẽ trùng kiến Thanh Liên sơn trang.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, vô luận là Vạn Quỷ hải vực hay là Ngũ Long hải vực, khoảng cách Nguỵ quốc oả Đông Hoang cách bảy tám ức dặm.


Khoảng cách xa như vậy, cả nhân giới không có truyện tống trận có thể lập tức truyền tốn xa như vậy.

Trùng kiến Thanh Liên sơn trang, phái Kim đan tu sĩ toạ trấn.

Một khi gặp chuyện không may, Vương gia ngoài tầm tay với tới.

Không có linh mạch bậc bốn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Đông Hoang, chỉ chậm trễ việc tu luyện.
Quan trọng nhất là, Vương Trường Sinh không biết năm đó hung thủ tiêu diệt ba cứ điểm của Vương gia là ai, chuyện này vẫn canh cánh ở trong lòng hắn.
Như quả thật là Cửu U tông làm, hiện tại Vương gia đều không cản được.
Thanh liên tiên lữ danh chấn Nam Hải, gốc gác chỉ sợ sẽ bị người điều tra ra.

Cho dù bọn họ không quay trở về Đông Hoang, chỉ cần thật cẩn thận điều tra, giống như có thể biết được là Thanh liên tiên lữ xuất từ Thanh Liên sơn trang ở Nguỵ quốc Đông Hoang.
Vương Trường Sinh trong lòng biết rõ, hắn đành phải giả không biết hung thủ là ai, ôm chặt lấy chân thô của Vạn Kiếm môn, cùng các thế lực khác liên minh..