Edit: Thần Hoàng Thái phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
 
Sắc mặt Đỗ Thường tại hơi thay đổi, rất nhanh liền che dấu đi.
Bạch Nghiêu nhìn bộ dáng của nàng ta, trong lòng càng tức giận, chỉ là chưa lộ ra mặt, vẫn như bình thường nhìn nàng ta một cái, rồi quay sang nói với Tú Nguyệt: “Người đã tới rồi, ngươi lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa cho nàng ta nghe.”
Tú Nguyệt nhìn hắn, lại nhìn về phía Đỗ Thường tại, ấp úng nói sự thật thêm một lần nữa.
Nói đến một nửa, liền bị Đỗ Thường tại lên tiếng cắt ngang: “Nói bậy! Hoàn toàn nói bậy!” Đỗ Thường tại đi đến bên cạnh Bạch Nghiêu, nôn nóng nhìn hắn: “Cuộc sống ở Diên Hi cung luôn luôn gian khổ, nàng ta lại ở cùng dưới một mái hiên, nhất định là âm thầm nhìn trộm gì đó. Hơn nữa thấy ta vì đưa thuốc cho Tổng quản mà được vinh quang đến cực điểm, lúc này mới đỏ mắt nổi lên lòng tham, hòng được chia một chén canh…”

Bạch Nghiêu vẫn còn nở nụ cười bên miệng: “Nàng ấy có phải thêu dệt chuyện, nói dối hay không, ngược lại cái này không cần Đỗ Thường tại lo lắng, chỉ là phương thuốc này.”
Hắn nhìn Đỗ Thường tại một cái: “Ta phái người xuất cung, tìm người được cho là thân thích trong nhà của ngươi, đến lúc đó tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng. Thủ đoạn của ta, qua mấy ngày nay hẳn là ngươi đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”
Đỗ Thường tại nghe đến đây, liền biết Bạch Nghiêu đã sinh lòng nghi ngờ, chắc chắn sẽ không vì hai ba câu nói của nàng mà có thể bị lừa gạt, liền thất thần gật gật đầu, nói nhỏ: “Ta biết rõ.”
Bạch Nghiêu gật đầu, biến thành cười lạnh: “Rất tốt, rất tốt.”
Khi nhìn nàng ta lần nữa, hắn đã đổi sang vẻ hờ hững, chính là vẻ lãnh đạm xa cách mà nàng ta thấy lúc ban đầu.
Đỗ Thường tại thấy hắn như thế, liền biết việc lớn không ổn. Ba tháng quen biết hắn, tuy thấy Bạch Nghiêu tính tình bạo ngược, vui giận thất thường, hơn phân nửa ngày thường không nói một câu với nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn có ý che chở mình, dần dần thái độ đối xử với nàng hòa hoãn hơn. Có Bạch Nghiêu, ngày tháng nàng ở trong cung chưa bao giờ trôi qua thuận lợi như cá gặp nước đến như thế.
Trước mắt, toàn bộ lại sắp trở thành bọt nước, bảo nàng làm sao mà cam tâm đây!
Nàng lảo đảo đi đến trước mặt Tú Nguyệt, chỉ vào Tú Nguyệt căm hận nói: “Ngươi! Lúc trước thuốc này là ngươi bảo ta đưa! Cũng là ngươi đưa ra chủ ý! Ta liều tính mạng đổi lấy trách nhiệm nguy hiểm này, ngươi chẳng qua là núp phía sau mà thôi. Bây giờ thấy sự thành, liền nhảy ra tranh giành với ta! Dựa vào cái gì! Tiện nhân hai lòng kia, tại sao ngươi muốn tranh với ta?” Đỗ Thường tại nói xong liền nhào về phía Tú Nguyệt, ra vẻ muốn đánh Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt đang muốn mở miệng giải thích, bỗng nhiên thấy Đỗ Thường tại lao về phía mình đánh tới, nàng vội vàng lui về phía sau hai bước, sau đó thấy Bạch Nghiêu ngăn Đỗ Thường tại lại, hất nàng ta một cái ngã xuống đất.
Đỗ Thường tại ngã trên mặt đất, bò dậy quỳ xuống trước Bạch Nghiêu, khóc lóc van cầu nói: “Tiểu Bạch gia, là ta sai rồi, là ta nhất thời hồ đồ, mới che giấu ngài một phần sự tình, nhưng rốt cuộc, người đưa thuốc cho ngài là ta! Ba tháng qua, mỗi ngày ta đều đưa thuốc cho ngài, hồi ức kia ngài thật sự có thể quên hết sao? Ngay cả đồ vật dùng lâu ngày còn có cảm tình, huống chi chúng ta quen biết đã ba tháng, ngài thật sự có thể nói buông liền buông sao?”
Bạch Nghiêu không nhìn Đỗ Thường tại đang tê tâm liệt phế quỳ trên đất, hắn quay sang tiểu thái giám trong phòng phân phó: “Đưa Đỗ Thường tại ra ngoài, từ nay về sau, không cho nàng ta đến gần hậu viện Vĩnh Hòa cung nửa bước.”
Tiểu thái giám đáp lời, định tiến lên kéo Đỗ Thường tại ra ngoài. Nàng ta nghe xong sửng sốt, không thể tin được mà vội vàng la lên: “Tiểu Bạch gia, ngài, ngài thật sự đối xử nhẫn tâm với ta như thế sao?”
Bạch Nghiêu cười lạnh một tiếng, sắc mặt rất nhanh đã trở nên u ám: “Tiện nhân, trước đây ngươi lừa gạt ta, ham vinh hoa phú quý. Nếu như không phải vì nể tình ngươi đưa thuốc, hôm nay làm sao mà ta dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy!” Hắn nói: “Quay về tiếp tục làm Thường tại đi, ta không định phế đi phân vị của ngươi. Từ hôm nay trở đi ta sẽ không liên quan gì đến ngươi nữa. Sau này ngươi sống cũng được, mà chết cũng được, nếu còn dây dưa thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”

Mấy chữ “không khách khí” này nhấn rất mạnh, Đỗ thị còn định khóc lóc cầu xin, thấy Bạch Nghiêu dứt khoát tuyệt tình như vậy, không thể không từ bỏ hy vọng, mặt xám như tro tàn bị hai tiểu thái giám kéo ra ngoài.
Tú Nguyệt không ngờ Bạch Nghiêu lại trở mặt vô tình như thế. Hắn cắt đứt với Đỗ Thường tại cũng bởi vì mình nói ra sự thật mà gây nên, nên nàng định vì Đỗ Thường tại giải thích vài câu. Nhưng thấy dáng vẻ dọa người của Bạch Nghiêu, nhất thời nàng cũng không biết lấy thân phận gì để mở miệng.
Tú Nguyệt có chút áy náy với Đỗ Thường tại, dù sao cũng làm hỏng chuyện tốt của người ta. Nhưng mà Đỗ thị chẳng qua là bớt chút vinh hoa phú quý, còn chuyện của Bảo Yến lại liên quan đến sinh tử. Nếu cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như thế.
Tú Nguyệt đang băn khoăn hoảng hốt, lại nghe thấy giọng Bạch Nghiêu truyền tới: “Ngươi cũng đi ra ngoài!”
Tú Nguyệt nghe vậy thì ngẩn người, lại thấy tâm tình của hắn rõ ràng là vô cùng không tốt. Tiểu thái giám nhặt roi mây trình lên, Bạch Nghiêu nặng nề quất xuống, cung nữ bị cột vào ghế dài đánh tới chết khiếp kia lập tức kêu lên một tiếng thê lương.
Hắn giơ tay trái lên, lúc quất xuống lần nữa thì bị hai tay Tú Nguyệt ngăn lại, nàng hạ thấp giọng vội la lên: “Ngài không cứu cung nữ của ta sao?”
Tú Nguyệt là đang khẩn cầu hắn, giọng điệu hết sức cung kính, Bạch Nghiêu liếc nàng một cái, gạt bàn tay nàng đang nắm lấy cánh tay hắn ra: “Ta đồng ý với ngươi khi nào?”
“Ngài...”

Tú Nguyệt tức giận đến mức nhất thời không nói được gì. Một lúc lâu sau, vẻ mặt nàng đau khổ nói: “Ngài có thể cho Đỗ thị phân vị Thường tại, cứu cung nữ của ta chẳng qua chỉ một câu nói mà thôi, ngài cũng không đồng ý sao?”
“Không.” Hắn lại vung roi mây lên.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, không dứt bên tai. Mắt thấy hơi thở của tiểu cung nữ kia có vào mà không có ra, nếu đánh tiếp nữa thì sẽ bị mất mạng, Tú Nguyệt trơ mắt nhìn, nhẫn tâm cắn răng nói: “Nếu ta công khai bí mật của ngài với mọi người thì sao?”
Bạch Nghiêu vừa nghe thấy lời này, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Hắn ngừng động tác, quay đầu nhìn nàng: “Bí mật của ta?”
“Bản thân Tổng quản có bí mật gì, đương nhiên trong lòng Tổng quản hiểu rõ.” Tú Nguyệt nhìn quanh mấy tiểu thái giám trong phòng một chút, ánh mắt một lần nữa nhìn thẳng vào Bạch Nghiêu: “Chuyện liên quan đến sinh tử, nếu Tổng quản không tin, thỉnh ngài cho lui cung nhân hai bên ra ngoài, ta nói riêng cho ngài nghe, thế nào?”
Bạch Nghiêu có chút khó tin nhìn nàng, bỗng nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay nàng. Từ lực đạo, Tú Nguyệt biết, hắn đã đoán được một phần. Hắn có thể giấu bí mật này sinh tồn nhiều năm trong cung, tất nhiên không phải ngẫu nhiên, mà là đã qua một quá trình xếp đặt cực kỳ kín đáo. Hơn nữa có năng lực bao che cho Bạch Nghiêu đến tận bây giờ, người phía sau màn này tuyệt đối không phải loại người tầm thường.
Nàng nói chuyện này ra, chẳng những liên quan đến sinh tử của hắn, còn liên lụy đến nàng có thể sống hay không.