Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
 
Nhớ tới Hoàng thượng từng cảnh cáo nàng, còn liên lụy đến cả người Diên Hi cung, Tú Nguyệt cuống quít xua tay, nói: "Tần thiếp có mấy cái đầu mà dám kháng chỉ của Hoàng thượng, chẳng qua sợ là không ổn thỏa nên mới hỏi thêm một câu mà thôi."
"Vậy còn không mau đi đi? Chậm trễ khiến Hoàng thượng tức giận, chỉ sợ tiểu chủ ngươi cũng không gánh vác nổi đâu."
Nói xong, hắn định dẫn người đi, rất có dáng vẻ lấn lướt. Bảo Yến không yên tâm tiến lên, bị Tú Nguyệt đẩy lùi về phía sau một bước. Nàng nhíu mày, lắc đầu với Bảo Yến, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy một câu: "Chỉ là thị tẩm mà thôi, không sao. Buổi sáng ta sẽ trở lại." Làm Hoàng đế tức giận không phải là chuyện những kẻ có thân phận như bọn họ có thể gánh vác nổi.
Dứt lời, Tú Nguyệt đi theo công công tuyên chỉ ra ngoài, lên xe phượng loan xuân ân.
Bánh xe chậm rãi chuyển động kẽo kẹt kẽo kẹt. Tú Nguyệt ngồi trong thùng xe rộng rãi bốn bề tối tăm, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cũng biết là bởi vì lần trước ở Diên Hi cung nàng chọc Hoàng thượng không vui nên lúc này nửa đêm mới đưa nàng vào Dưỡng Tâm điện. Tưởng tượng đến cảnh phải đối diện thẳng thắn với Hoàng thượng, nhớ tới tình cảnh lần trước Hoàng thượng lâm hạnh, nàng rùng mình một cái. Từng màn khiến nàng sợ hãi đó chậm rãi hiện lên.

Nhưng hoàng quyền của thiên tử không cho phép phản kháng, nàng cũng chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn trong tay Hoàng đế.
Theo thường lệ, Tú Nguyệt bị đưa thẳng đến phòng quây phía Đông tẩm điện sau Dưỡng Tâm điện, vừa tắm gội vừa có ma ma già kiên nhẫn giảng giải quy củ thị tẩm. Tâm tình nàng vô cùng phức tạp.
Một lần trước, nàng không chịu đựng được quá một canh giờ đã ngất xỉu, chuyện phía sau đều không hay biết gì, lúc này không biết... còn phải chịu tra tấn bao lâu mới xong.
Ma ma già nói quy củ xong, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, cười than một câu: "Tiểu chủ, lão nô hầu hạ nhiều phi tần thị tẩm Hoàng thượng như vậy, có người vui mừng, hồi hộp, có người câu nệ. Thị tẩm này là vinh quang to lớn, nương nương hậu cung không một ai không mong chờ hoàng ân. Tiểu chủ, ngài là người duy nhất buồn bã ủ rũ."
Tú Nguyệt miễn cưỡng bày ra nụ cười có lệ với lời trách móc của ma ma già kia, sau đó lại quay đầu đi. Bà ấy đâu biết được quan hệ giữa mình và Hoàng đế. Thị tẩm này là Hoàng thượng bày ra cho người trong cung xem, tiện thể muốn sửa trị nàng một chút. Từ việc nửa đêm vội vàng triệu nàng thị tẩm như vậy có thể nhìn ra được, rõ ràng Hoàng thượng không muốn cho nàng thời gian chuẩn bị, tám phần là muốn bắt lỗi của nàng, khiến nàng khó chịu.
Thật ra bị lột sạch sẽ, khiêng vào đã khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi. Phía sau lưng, từng đôi tay xa lạ cách chăn bông nâng thân thể nàng, không hiểu tại sao các phi tần trong cung lại cảm thấy vui mừng, vinh quang. Từ nhỏ nàng sống tự do tự tại, khao khát nơi đáy lòng cũng chỉ là có một phu quân yêu thương mình, khay nâng ngang mày mà không phải giống một nữ nô bị tiến cống, đứng trước mặt Đế vương cao cao tại thượng, trở thành công cụ hắn cần cứ lấy.
Tú Nguyệt bị quây lại trong chăn đỏ, một đường bị thái giám hầu hạ thị tẩm khiêng đi, vòng vòng vo vo, cho đến khi được nhẹ nhàng đặt xuống, nâng đến lên giường, rèm trướng bên ngoài hạ xuống.
Tẩm điện im ắng, cung nhân hầu hạ lục tục lui ra ngoài.
Mặt Tú Nguyệt bị quây trong chăn, trước mặt nàng chỉ có một màu đen tối. Loại giam cầm này giống như một lá chắn bảo vệ nàng, trong nháy mắt này, nàng muốn trốn trong đây, mãi mãi không ra.
Cách một tầng chăn mỏng, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Tối nay quy củ thị tẩm là ma ma nào dạy, người đâu!"
Tú Nguyệt nghe tiếng vội mở chăn ra, có chút hoảng loạn, nói: "Hoàng thượng bớt giận, ma ma thị tẩm đã nói rõ ràng quy củ với tần thiếp! Thật sự không liên quan ma ma, là tần thiếp không hiểu chuyện, đều là lỗi của tần thiếp." Nàng có chút chán nản, gục đầu xuống: "Xin Hoàng thượng thứ tội."
Ngung Diễm nhìn dáng vẻ kia của nàng, hừ một tiếng, thẳng người phất tay. Ngạc La Lý nghe tiếng mà tới lại khom người rời khỏi tẩm điện.
"Trẫm đã cánh cáo ngươi, ngươi lại không hiểu quy củ như vậy. Xem ra nếu trẫm không ra tay dạy dỗ ngươi một chút, ngươi sẽ mãi mãi không nhớ lâu!"

Giờ phút này, Tú Nguyệt cũng có chút bực mình, biết rõ tránh không thoát, vì sao nàng còn phải làm chuyện tự rước khổ vào thân? Rõ ràng biết nhất định phải thị tẩm, phản kháng cơ bản chỉ là phí công mà thôi, ngược lại còn làm cho bản thân vô duyên vô cớ chuốc lấy tai họa. Chuyện đã định, vì sao nàng còn cố tình khiến Hoàng thượng không thoải mái?
Ngung Diễm thấy nàng không lên tiếng, rúc trong chăn, trong lòng càng thêm tức giận vài phần: "Trẫm đang nói chuyện, ngươi giả vờ không nghe thấy à?"
Câu nói kế tiếp đều bị một bóng người dán sát tới chặn lại. Chăn bao bọc Tú Nguyệt trượt xuống, nàng ôm chặt lấy Ngung Diễm. Họa tiết rồng vàng sinh động như thật trên áo ngủ vàng sáng của Đế vương cọ khiến làn da nàng hơi đau.
Nhưng quả thật nàng không có kinh nghiệm gì, nàng cũng chỉ biết hôn Hoàng thượng mà thôi. Bởi vì không khống chế tốt sức lực, môi dưới Hoàng thượng bị nàng gặm cắn hiện ra dấu răng. Nếu để ma ma giảng quy củ thị tẩm biết được, chỉ sợ bà ấy sẽ gấp đến độ khóc thét.
Nàng hơi chần chừ. Ngung Diễm đã hôn một đường đi xuống theo đường cong lả lướt của nàng. Sau đó, hai tay Tú Nguyệt bị bắt chéo ra sau lưng, người bị hung hăng đè lên long sàng, mặt chôn giữa gối đệm. Dưỡng Tâm điện chỉ còn lại nàng thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng khóc đau đớn khó nhịn.
Các nương nương hậu cung đều nói Hoàng thượng dịu dàng, Hoàng thượng đang lâm hạnh nàng này thật sự là cùng một người sao?
Từng đợt tiếng động truyền ra xa. Thái giám chờ ngoài nội điện, thị vệ canh giữ bên ngoài, hoặc nhiều, hoặc ít đều nghe được một chút.
Sáng sớm, Ngạc Nga Lý vừa mặc xiêm y cho Hoàng thượng vừa dùng ánh mắt liếc Tú Nguyệt, mang theo oán trách. Đây không phải là lần đầu tiên, trước nay phi tần tới Dưỡng Tâm điện thị tẩm không có ai như nàng. Lần này còn làm càn hơn lần trước, đến mí mắt cũng không mở ra.
"Được lắm." Hoàng đế mắng hắn một câu.
Ánh mắt Ngạc Nga Lý không dám nhìn lại dáng người trên giường nữa, chuyên tâm đi giày cho Hoàng đế.

Theo thường lệ, có tiểu thái giám bưng chén thuốc tiến vào, quỳ xuống, xin chỉ thị: "Hoàng thượng, giữ hay là không giữ."
Ngung Diễm nhìn chén thuốc kia, lại quay đầu nhìn Tú Nguyệt, mắt nàng khép hờ, nằm trong chăn, thoạt nhìn sắc mặt cũng không được tốt. Hắn biết tối qua mình quá mức, trong lòng nàng nhất định không thoải mái. Hắn quay đầu, phất tay: "Đi xuống."
Tiểu thái giám nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng rồi lập tức bưng thuốc lui ra.
"Ngươi" Hoàng đế cúi đầu nhìn Ngạc La Lý đang đi giày cho mình, lời nói tất nhiên là căn dặn hắn: "Đợi nàng tỉnh dậy, tìm kiệu liễn đưa nàng về cung đi."
Ngạc La Lý sửng sốt, vội trả lời: "Vâng, vâng. Nô tài nhận lệnh."
Hắn cúi đầu, khom lưng đáp lời, đáy lòng không nhịn được chửi thầm một trận. Phi tần này còn dậy muộn hơn Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng lần nữa chịu đựng, lát nữa còn phải đợi nàng ta tỉnh mới có thể đưa khỏi Dưỡng Tâm điện, quá là không hợp quy củ của tô tông.
Muốn trách chỉ có thể trách số mệnh của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt này quá tốt. Nếu trong cung còn Thái hậu thì nào có thể cho phép nàng ta được như bây giờ!