Edit: Tuệ Quý phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc, rốt cuộc Hoàng thượng đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn nữa rồi.
Giống như những người trải qua năm tháng dày vò thật dài, vẻ tươi cười trên mặt Tú Nguyệt đã biến mất, đổi lại là ánh mắt nặng nề, chằm chằm nhìn về phía Trần Đức: "Nên thu tay lại, nên giữ lại cho người nhà ngươi một con đường sống!"
Đương nhiên Trần Đức sẽ không cảm kích nàng, lúc này hắn chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận! Cực kỳ tức giận đối với việc Tú Nguyệt lừa dối hắn đủ đường: "Tiện nhân, ngươi thế mà vẫn luôn gạt ta? Tiện nhân, ngươi và những kẻ trong hoàng cung này đều gian xảo như nhau!" Hắn như một con sư tử đang chìm trong giận dữ: "Bây giờ ta muốn giết tên cẩu Hoàng đế Đại Thanh này, khiến cho tên Hoàng đế Mãn Thanh này chôn cùng một tên nô tài Bao y!"
Hắn dứt lời, dao nhọn trong tay cố sức đâm tới, Tú Nguyệt chắn trước người Ngung Diễm, hai tay một mực nắm lấy chuôi đao, cố sức ngăn chặn lực đâm tới của Trần Đức. Nàng biết người phía sau đã ngã ngồi rất lâu trên mặt đất lạnh lẽo. Đừng nói đến người quanh năm sống an nhàn sung sướng, chưa từng chịu khổ sở đến mức này, ngay cả người thường nếu trải qua tình huống giống như thế thì hai chân cũng đã tê liệt không thể nhúc nhích nổi, huống chi hai tay hắn còn bị trói chặt. Lúc này tứ chi đều bị phế, căn bản không có khả năng tự mình hành động, hơn nữa lại còn có liên quan đến dược vật...
Lúc này nàng chỉ có thể cứng rắn ngăn cản, kéo dài đến lúc thị vệ xông vào mới được!
Trần Đức nhìn một nữ nhi nhu nhược yếu đuối chống lại mình, không nhịn được cười khẩy: "Chỉ dựa vào ngươi? Vừa rồi ông đây để ngươi gài cửa chính là vì ngăn chặn những tên khốn kiếp kia lập tức xông vào. Bọn chúng muốn phá được cánh cửa này cần thời gian ít nhất là nửa nén nhang, nhiêu đó cũng đủ để ông đây lấy mạng các ngươi rồi! Bây giờ ngươi có hô lên cũng vô ích!"
Tú Nguyệt bị sức mạnh của hắn ép quỳ lùi mấy bước, lưng nàng dán vào Ngung Diễm ở phía sau, mà Ngung Diễm đã áp sát vách tường, không thể tiếp tục lui nữa.
Trần Đức thấy thế, cười một tiếng, lực cổ tay càng mạnh thêm, hai tay Tú Nguyệt chống lại lưỡi đao của hắn, nhưng khoảng cách từ mũi đao đến cổ Ngung Diễm đã quá gần, nếu giãy giụa không cẩn thận có thể khiến Hoàng thượng bị thương, nàng bèn dựng thẳng người, dùng bả vai đỡ lưỡi đao, để mặc mũi đao nhọn đâm vào bả vai.
Rất nhanh lưỡi đao đã đâm ngập vào trong máu thịt nàng, như vậy lưỡi đao sẽ không khua loạn trong không trung nữa, chẳng qua là đau đớn lại càng kịch liệt hơn gấp trăm lần.
Trần Đức không ngờ nữ nhân trước mắt này vậy mà lại có thể làm đến mức như thế, trong lòng có chút cảm khái, hắn không khỏi dịu giọng: "Cây đao này vốn là muốn đâm vào yết hầu của cẩu Hoàng đế, ngươi lại một hai phải tự đưa mình tới cửa, để nó nếm máu của ngươi trước!"
Tú Nguyệt lại không dám buông lỏng một giây nào, hai tay nàng ra sức giằng co với Trần Đức, trong nháy mắt máu đã nhuốm đỏ một mảnh lớn y phục chỗ vai trái của nàng. Ngung Diễm ở phía sau nàng, máu nóng chảy từ trên người nàng xuống, từng giọt từng giọt bắn tung tóe lên long bào của hắn.
Thân thể nữ nhân trước mặt này đã bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy, giờ phút này lưng nàng đang dựa sát vào trước ngực hắn, hắn có thể cảm nhận được hiện tại nàng đang tận lực chịu đựng đau đớn.
Ngung Diễm nhìn những giọt máu đó, không khỏi hơi xuất thần.
Đúng lúc này lại truyền đến giọng nói của nàng: "Đừng lo lắng, Hoàng thượng, nô tỳ còn có chút sức lực, trước khi thị vệ tiến vào nô tỳ nhất định trụ được. Hoàng thượng, người tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không thể tổn thương được người."
Thật ra nàng không những chẳng còn sức mà đến cảm giác cũng sắp bị tê liệt. Nàng biết nàng dựa sát vào phía sau như vậy, Hoàng đế có thể cảm nhận được nàng đang run rẩy. Nàng lo hắn quá sợ hãi nên mới muốn an ủi hắn một câu.
Nhân tiện nàng cũng muốn bày tỏ lòng trung thành. Dù sao trước đó bởi vì tình thế ép buộc mà nàng đã nói rất nhiều lời dĩ hạ phạm thượng, những lời đó đều là tội đại bất kính, không biết liệu Hoàng đế có giận chó đánh mèo lên nàng không.
Lúc này Tú Nguyệt đang đưa lưng về phía Hoàng đế, không thấy được vẻ mặt hắn thế nào, nói xong một hồi lâu mà phía sau cũng không thấy đáp lại nửa lời.
Nàng không nhịn được hơi lo lắng, lại nghe Trần Đức trên đỉnh đầu cười điên cuồng: "Tiện nhân kia, chết đến nơi rồi còn dám nói điêu như vậy, để cho máu của ngươi chảy nhiều thêm một chút, xem ngươi có thể nói được câu nào nữa hay không!"
Tú Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Nếu ta đã dám nói như vậy tất có lý của mình. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bản thân dần dần lực bất tòng tâm sao?"
Trần Đức nghe nàng nói mới cảm thấy có chút không đúng. Bắt đầu từ lúc nãy gân tay hắn đã mơ hồ không ngừng run rẩy, lực cũng càng lúc càng mất đi. Nếu không chỉ dựa vào một nữ tử yếu đuối thế này sao có thể giằng co với hắn lâu như vậy?
Hắn nhíu mày: "Ngươi, ngươi đã làm gì ta!"
Tay Tú Nguyệt run rẩy, nàng thở dốc nhưng sức lực lại không giảm đi chút nào. Nàng nửa quỳ, miễn cưỡng ngẩng đầu, mồ hôi chảy từ đỉnh đầu xuống mi mắt, có hơi mơ hồ không rõ, yếu ớt nói: "Vừa rồi lúc ta mới tiến vào, nói đông nói tây với ngươi lâu như vậy, đầu tiên là muốn khuyên ngươi thả Hoàng thượng, nhưng hơn hết là để tán bột phấn trên người ta. Tán nhiều thì sợ bị ngươi phát hiện, loại hương này muốn tán từ cửa đến chỗ ngươi quả thật cần chút thời gian. Chỉ là ta vào không được bao lâu thì ngươi đã kêu ta đi qua, chúng ta đứng gần như vậy nên dược tính mới có thể phát huy tác dụng nhanh thế này."
"Tiện nhân, tiện nhân!" Trần Đức càng thêm lực bất tòng tâm, hắn oán hận nhìn Tú Nguyệt. Nữ nhân này bước vào với vẻ mặt vô hại, thế nhưng hắn lại từng bước từng bước đi vào kế hoạch của nàng: "Ta vậy mà, ta vậy mà trúng chiêu của ngươi..."
Trong lòng Tú Nguyệt có chút khổ sở, người trước mặt này đã là cùng đường bí lối, nàng thật sự không đành lòng suy nghĩ kết cục kế tiếp của hắn. Rõ ràng nàng đã ám chỉ để hắn xin thánh chỉ của Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng không định tha cho hắn như quân vô hí ngôn, nhưng có lẽ còn có thể giữ được tính mạng người nhà! Nhưng người này lại cố tình không biết đủ, mọi chuyện đều làm đến tận cùng, tiếp theo hắn nên kết thúc thế nào đây?
Sức lực của Trần Đức đã sắp cạn kiệt, hắn gần như không cầm nổi đao, lực giằng co với nàng cũng sắp không còn. Tú Nguyệt bèn dồn hết sức tóm lấy chuôi đao giằng xuống, Trần Đức lập tức không giữ được nữa, buông tay ra thanh đao rơi xuống đất.
Cửa phòng bị đạp tung, thị vệ ồ ạt nối đuôi nhau tiến vào phòng, đối diện với trận thế uy nghiêm như vậy, Trần Đức dường như bị dọa đến ngây người, chân mềm nhũn, quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tài sai rồi, nô tài sai rồi! Nô tài đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết vậy chẳng làm, nô tài xin từ bỏ hết, cái gì cũng từ bỏ, chỉ xin Hoàng thượng thứ tội!"
Hai tay Tú Nguyệt chống trơn, vai trái đã đỏ tươi một mảng. Bên tai nàng đều là tiếng ồn ào, nàng thở ra, trước mắt hỗn loạn. Lúc này nàng mới cảm nhận được đau đớn từ miệng vết thương lan khắp toàn thân, dây đàn căng chặt trong đầu cuối cùng cũng đứt, trời đất quay cuồng, nàng ngã xuống đất, cả người ngất lịm đi.