Kết quả của cuộc thi rất nhanh đã có, Thẩm Tứ đạt giải nhất cấp tỉnh, còn Diệp Thư Từ đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên, kết quả này nằm trong dự đoán của cô.
Cũng may, thành tích của Diệp Thư Từ vẫn đứng thứ hai, không bị thụt lùi.
Đường Tiếu tìm cơ hợi để nói chuyện với Diệp Thư Từ, thái độ của người phụ nữ mạnh mẽ ấy đã dịu lại.
"Tiểu Từ, trong khoảng thời gian này, mẹ có thể nhìn ra tâm trạng con không tốt, nhưng con phải hiểu cho mẹ, mẹ chỉ có một đứa con là con, bây giờ mẹ không có gì cả, nếu ngay cả con cũng không nghe lời mẹ, mẹ phải làm sao đây?"
Không hiểu sao, Diệp Thư Từ nhớ đến hình ảnh ba mình và người phụ nữ xa lạ, đôi môi run rẩy.
Đường Tiếu nhìn ra cảm xúc trong mắt con gái mình, buồn bã cười: "Ba đã sớm bỏ rơi chúng ta rồi, Tiểu Từ, mẹ biết cả, mẹ chỉ có con thôi."
"Tiểu Từ, con không phải là một đứa trẻ tùy hứng, con hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ đúng không?" Giọng Đường Tiếu bất lực mang theo chút nức nở: "Con thử nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn con muốn gì mẹ cũng cho, nhưng con lại báo đáp mẹ thế nào?"
"Con muốn tham gia cuộc thi, mẹ cũng đồng ý, nhưng con lại vì một bạn học nam mà từ bỏ tương lai của mình..."
"Con không từ bỏ tương lai của mình vì ai cả."
Im lặng hai giây, Đường Tiếu nói: "Tiểu Từ, khi con chạy đến đó, nhất định đã ôm thái độ thấy chết không sợ nhỉ."
Đúng vậy, nếu giáo viên thực sự không cho cô vào, cô cũng không hối hận.
Có lẽ đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm cho cậu chàng.
"Tiểu Từ, mẹ cũng từng có tuổi trẻ, mẹ hiểu suy nghĩ của con, nhưng hành động của con căn bản không hề để ý đến cảm xúc của mẹ." Đường Tiếu nói: "Mẹ đã tốn nhiều tiền như vậy để bồi dưỡng con, con là tất cả đối với mẹ, trong giai đoạn cuối này, ngoan ngoãn nghe lời, chuyên tâm học tập được không?"
Diệp Thư Từ rơi nước mắt, gật đầu.
Cô đáng thương, mẹ cũng đáng thương.
Có lẽ ở một mức độ nào đó, mẹ thực sự coi cô là công cụ để so sánh, nhưng mẹ lại thực sự yêu cô.
*
Từ khi đổi chỗ, Diệp Thư Từ cảm thấy khoảng cách với Thẩm Tứ ngày càng xa.

Cô luôn cảm thấy mình rất thân với cậu, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày liền hai người không nói với nhau được vài câu.
Không khí học tập ngày càng căng thẳng.
Mọi người xung quanh Diệp Thư Từ đều điên cuồng học tập, một chút thời gian rảnh cũng không cho bản thân, trừ bạn cùng bàn Lâm Tuyết Nguyên.

Lâm Tuyết Nguyên vẫn làm theo ý mình, cô ta đã đạt chỉ tiêu đầu vào của một số trường cao đẳng nghệ thuật, càng không sợ gì cả.
Nhưng cô Vương Vật lý rất nghiêm khắc, nhiều lần yêu cầu cô ta đứng ngoài cửa như một hình phạt.
Lâm Tuyết Nguyên tức giận trừng mắt nhìn cô Vương, nhưng cô Vương vẫn quản lý cô ta rất nghiêm khắc, không hề thả lỏng, như thể đang phân cao thấp, thậm chí còn đưa Lâm Tuyết Nguyên đến văn phòng của mình để học.

"Đừng lo cho em nữa được không? Là em tự nguyện bỏ học được chưa?" Lâm Tuyết bất mãn: "Cô à, điểm Vật lý của em thấp, là do em học không vào, trên đời có học sinh giỏi cũng có học sinh kém chứ, em học Vật lý không hiểu."
"Em học Vật lý không hiểu hay không chịu học, cô biết rõ em hơn ai hết!" Cô Vương đẩy gọng kính đen, mím chặt môi: "Chỉ cần em là học sinh của tôi, nhất định phải nghe lời tôi."
Là bạn cùng bàn của Lâm Tuyết Nguyên, Diệp Thư Từ thường nghe cô ta xúc phạm giáo viên bằng những lời lẽ khó nghe, mặc dù cô không nói gì, dù sao cô đã từng nếm trải qua tính khí hung bạo của Lâm Tuyết Nguyên, không dễ chọc đến chút nào.
Hai người đã từng đối chọi gây gắt, hiện giờ còn ngồi cùng bàn, có thể chung sống hòa bình đã không dễ dàng.
Thẩm Tứ cũng ngày càng xin nghỉ tiết tự học buổi tối nhiều hơn.
Nhưng cậu đã được tuyển thẳng vào ba trường, thi đại học đối với cậu mà nói chỉ là hình thức, huống chi thành tích của cậu chàng vốn xuất sắc, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở.
Trong lớp ngày càng có nhiều tin đồn về Thẩm Tứ và Lâm Úy.
"Các cậu có biết tiết tự học buổi tối Thẩm Tứ đi đâu không?"
"Tôi nghe nói cậu ấy đến nhà Lâm Úy dạy kèm."
"Thẩm Tứ đối xử rất tốt với Lâm Úy, hậm mộ quá đi, bọn họ quen nhau phải không?"
"Tôi đoán vậy, cho dù bây giờ không quen nhau thì cũng sớm thôi."
Mỗi lần Diệp Thư Từ nghe được những tin đồn như vậy, sẽ ép mình không cần để tâm, dù sao tin đồn vẫn là tin đồn, khó biết thật giả, chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng thôi.
"Hôm đó tôi đi ngang qua chỗ của Lâm Úy, nhìn cuốn sổ trên bàn cậu ấy, là Thẩm Tứ viết, dày đặc luôn, nhưng viết rất nghiêm túc."
"Tôi biết, lão đại Thẩm tốt bụng thật, hâm mộ Lâm Úy quá.".
Diệp Thư Từ chua xót tột cùng, thừa dịp giữa trưa trong lớp không có ai, đi qua chỗ của Lâm Úy, nhìn thoáng qua.

Quả thực thấy một cuốn sổ mới tinh, gió ấm xuyên qua cửa sổ thổi vào, lật lên một góc sổ, cô thấy đươc nét chữ sạch sẽ quen thuộc.
Thẩm Tứ cho cô cuốn sổ kia, đến tận bây giờ cô vẫn cất trong ngăn kéo, mỗi đêm tĩnh lặng luôn thích lấy ra đọc một chút.
Hóa ra, lòng tốt của thiếu niên dành cho cô không phải duy nhất.
Vì xin lỗi cậu có thể dành một hai đêm giúp cô viết ghi chú, tương tự, cậu cũng có thể viết vì người khác.
Hơn nữa, không cần lý do, chỉ là cam tình cam nguyện làm vậy.

Chỉ dựa vào điểm này, Diệp Thư Từ đã thua triệt để.
Nhưng đối mặt với áp lực của Đường Tiếu, Diệp Thư Từ không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng không dám dành quá nhiều thời gian ở riêng với Thẩm Tứ.

Đường Tiếu đang cho cô cất giữ lại tình cảm, Đường Tiếu đã sớm nhìn ra tâm tư nhỏ của cô.


Đang là giữa hè, nhiệt độ vẫn cao như vậy, điều hòa trong lớp bật cả ngày nhưng vẫn không xua tan được cái nóng mùa hè, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Nhưng điều mọi người không nghĩ đến là, ngay thời điểm này lại xảy ra chuyện.
Cô Vương Vật lý là giáo viên tận tụy nhất trong tất cả các giáo viên, yêu cầu rất nghiêm khắc nhất đối với học sinh, khi có tiết tự học cô ấy sẽ đến, phát một bài thi và giải thích ngắn gọn một vài câu hỏi.
Những con số đếm ngược treo trên bảng đen ngày càng nhỏ, tính tình của cô Vương cũng ngày càng cáu kỉnh.
Ngoài công việc giảng dạy, cô Vương còn làm một công việc bán thời gian, là biên soạn các loại sách bài tập Vật lý, cô ấy là chủ biên của một bộ sách Vật lý nổi tiếng.
Tuy nhiên, không biết ai đã đưa bản phác thảo một trang nào đó trong cuốn sách bài tập cô Vương biên soạn lên mạng, bức tranh nói về phân tích lực, vẽ một cô gái đang ngồi xổm, mông vểnh lên cao, góc độ rất khó coi.
Nhìn bức ảnh ai cũng nhíu mày, cư dân mạng đều cho rằng đây là làm nhục phụ nữ, đối với loại giáo viên vô đạo đức thế này phải bị sa thải.
Diệp Thư Từ cũng click vào bức ảnh đó, những lời chỉ trích của cư dân mạng không có vấn đề, nhưng cô không nghĩ cô Vương đã vẽ bức ảnh này.
Cô thường đến gặp cô Vương để hỏi bài, trên bàn của cô Vương có không ít sách, trong đó có rất nhiều sách văn học nước ngoài, nói về sự thức tỉnh của ý thức nữ quyền.
Diêp Thư Từ không tin người như vậy sẽ làm nhục phụ nữ.
Sau khi xảy ra chuyện, để giảm bớt những tin tức tiêu cực, nhà trường đã cho cô Vương tạm nghỉ việc, theo tin đồn thì sự nghiệp của cô Vương có thể sẽ kết thúc.

Nhà trường đã sắp xếp một giáo viên Vật lý mới cho lớp ba và lớp năm, còn rất trẻ, học vấn cao nhưng lại giảng bài không hay, học sinh phản đối và muốn cô Vương quay lại nhưng ngại dư luận, nhà trường cũng không thể làm gì được.
"Làm sao đây, trước đây tôi rất ghét cô Vương, cảm thấy cô ấy quá nghiêm khắc, bây giờ nghĩ lại, mẹ nó chứ cô Vương rất giỏi, dăm ba câu đã có thể giải quyết những câu hỏi khó."
"Sắp thi đại học rồi, Vật lý quan trọng như vậy, giáo viên mới đang làm chậm trễ lớp chúng ta."
Mọi người đều biết, giáo viên mới cũng rất nỗ lực, nhưng dù sao cũng thiếu kinh nghiệm, lòng thì dư mà lực không đủ.
Khương Hiểu cũng nói: "Tiểu Từ, cậu có tin cô Vương sẽ làm chuyện như vậy không?"
Diệp Thư Từ kiên định lắc đầu: "Đương nhiên không tin."
Chuyện khác không nói, nhưng cô rất tin vào nhân phẩm của cô Vương.
Hơn nữa đêm qua, cô đến gặp giáo viên Hóa học hỏi bài, thấy cô Vương đang nằm trên bàn khóc thút thít, người mạnh mẽ như vậy lại ấm ức như một đứa trẻ, bất lực òa khóc.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy sửng sốt.
"Ảnh tôi đã duyệt thực sự không phải bức vẽ đó, sao tôi có thể sử dụng bức vẽ tục tĩu như vậy được?"
"Chắc chắn là bị ai đó tráo, rốt cuộc là ai đã đụng vào máy tính của tôi?"
Khương Hiểu nói: "Có vẻ như điểm Vật lý của lớp chúng ta phải xong rồi."

Diệp Thư Từ cũng im lặng thở dài.
Lâm Tuyết Nguyên đang ngủ trên bàn, nghe thấy cuộc đối thoại của họ, chế nhạo: "Xứng đáng thôi, tốt hơn là tên biến thái đó nên rời đi, càng xa càng tốt, sa thải cô ta luôn cũng được."
Dây thần kinh của Diệp Thư Từ vô cớ nhảy lên.
Sau khi xảy ra chuyện, người thích hay ghét cô Vương đều thương xót cho cô ấy, nhưng Lâm Tuyết Nguyên lại khác, đó là điểm thứ nhất.
Diệp Thư Từ mơ hồ cảm thấy, chuyện của cô Vương có liên quan đến Lâm Tuyết Nguyên.

Cho đến khi Trần Hiểu Chỉ tìm Diệp Thư Từ.
Trần Hiểu Chỉ tìm nơi không có ai, bí mật hẹn Diệp Thư Từ, cô ấy nói thẳng: "Diệp Thư Từ, chuyện của cô Vương do bạn cùng bàn của cậu giở trò, cậu ta đã đổi bức ảnh cô Vương đã duyệt."
Diệp Thư Từ chậm rãi mở to hai mắt.
Cô có thể nghĩ ít nhiều gì cũng có liên quan đến Lâm Tuyết Nguyên, nhưng lại không ngờ người giở trò lại là cô ta.
"Cậu có bằng chứng sao?"
Trần Hiểu Chỉ cẩn thận nhìn xung quanh, lấy trong túi một tấm ảnh đưa cho cô xem: "Hôm đó tôi tình cờ đi ngang qua, lén chụp được cảnh cậu ta đụng vào máy tính của cô Vương."
Hóa ra Trần Hiểu Chỉ đã sớm bằng chứng.
Nhưng chuyện này đã lên men trong hơn một tuần rồi.
"Cậu có bằng chứng, sao không đưa ra sớm hơn?"
Trần Hiểu Chỉ rũ mắt, thở dài: "Diệp Thư Từ, cuộc sống của tôi và cậu không giống nhau, tôi đã chịu đủ sự ghét bỏ, cũng sợ bị trả thù, chỉ có thể đưa bằng chứng cho người có dũng khí."
Ít nhất cô ấy có thể đưa ra bằng chứng, đối với Trần Hiểu Chỉ nhát gan mà nói đã tiến bộ rồi.
Nhưng có bằng chứng thì làm sao nữa đây?
Hiện giờ Diệp Thư Từ cũng như một con thú bị nhốt, mắc kẹt trong tầm mắt của Đường Tiếu, mắc kẹt trong cái lồng của kỳ thi đại học, sau bao nhiêu chuyện, sao cô có thể dũng cảm như trước nữa?
Cô chỉ có thể nghĩ đến một người.
Sau tiết thứ hai, vô số lần rối rắm, cô đến trước mặt Thẩm Tứ, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Tứ, tôi có việc muốn nói với cậu."
Hai người lên sân thượng, bầu trời sáng rực không khí trong lành, mây trôi bồng bềnh, sân thượng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy kim rơi.
Diệp Thư Từ không do dự, Thẩm Tứ là người duy nhất cô có thể nghĩ đến, sẽ giúp cô được, cô nói chuyện này với Thẩm Tứ.
Cậu chàng nhướng mày, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Chuyện này tôi có thể không giúp sao?"
Thấy thiếu nữ trước mặt hơi xấu hổ, lo cô sẽ thấy có lỗi, Thẩm Tứ nói thêm: "Giúp cô Vương cũng là giúp cả lớp, cũng giúp bản thân tôi nữa."
Nhưng cậu ưu tú như vậy, không nghe giảng cũng không sao cả.

Cho dù không đến trường, cũng không sao.
Thẩm Tứ vươn tay vỗ bả vai cô, giữa mi tâm thoáng qua nụ cười bất đắc dĩ, giọng thiếu niên vẫn dễ nghe như thế: "Sau này dù có chuyện gì, cứ trực tiếp tìm tôi, tôi thấy cậu do dự nán lại chỗ tôi cũng nửa ngày rồi."
Vẻ mặt Diệp Thư Từ như chữ 囧, không nghĩ lại bị cậu phát hiện.
Dù sao quan hệ sau lưng Lâm Tuyết Nguyên khá rắc rối, nếu chuyện này có ảnh hưởng gì, sẽ chỉ ảnh hưởng đến cô ta.

Diệp Thư Từ sợ Đường Tiếu biết chuyện này, nên không dám tiết lộ chuyện này ra, nhưng cô Vương thì sao đây? Cô chỉ nghĩ đến người có uy quyền nhất, Thẩm Tứ.
Nhưng.
— Tôi lấy thân phận gì để tìm cậu đây.
— Tôi ngại nói ra, mặc dù rất muốn nhờ cậu giúp.
Cô phải mất rất nhiều dũng khí mới nói ra được.
Ánh mặt trời lướt qua khuôn mặt trong veo của cô nàng, thế giới rộng lớn và lộng lẫy như thế, Diệp Thư Từ mím môi cười: "Được."
Thiếu niên cong môi cười: "Thần Tứ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ Diệp Thư Từ vô điều kiện."
Giọng nói chắc nịch, như một lời thề.
"Còn Lâm Úy thì sao?"
Cậu cũng giúp đỡ Lâm Úy vô điều kiện chứ? Diệp Thư Từ thấp giọng hỏi, nhưng giọng nói quá nhỏ, Thẩm Tứ cau mày, hỏi cô vừa rồi mới nói gì.

Diệp Thư Từ lắc đầu, không nói gì.
Giao lại chuyện khó khăn cho Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ hoàn toàn nhẹ nhõm, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, cô nhẹ nhàng bước trên mặt đất: "Thẩm Tứ, chuyện này tôi muốn cảm ơn cậu, có thể mời cậu bữa cơm chứ?"
Cũng muốn bù lại bữa cơm còn thiếu lần trước.
Bù cho việc tôi nợ cậu.
Thẩm Tứ đi phía trước, quay người, bình tĩnh cười: "Không cần, đây là giai đoạn cuối rồi, cố gắng học tập thôi."
"Cố lên, Diệp Thư Từ."
Thiếu niên lấy lý do học tập để từ chối cô, đáy lòng Diệp Thư Từ tràn ngập những bọt khí chua chát.
Rốt cuộc vẫn không thích cô nhỉ.
*
Sau đó, Chu Tử Kỳ hỏi thẩm Tứ: "Anh Tứ, Diệp Thư Từ mời cậu ăn tối sao cậu không đi?"
Thẩm Tứ đút ta vào túi đi trước, mày nhíu lại, có chút lo lắng: "Tôi sợ mẹ lại gây áp lực cho cậu ấy."
Chu Tử Kỳ khó hiểu: "Hả, cậu có ý gì?"
Thẩm Tứ cười, sải bước lớn, cũng không giải thích nữa.
Chu Tử Kỳ gãi đầu: "Đúng rồi, tiết tự học buổi tối gần đây cậu đều dạy kèm cho Lâm Úy sao?"
"Không có." Cậu chàng rũ mắt, giọng nói nhẹ đến mức có thể bị gió thổi bay đi: "Cha tôi bị bệnh."
Chu Tử Kỳ thở dài, kéo quai đeo cặp sách lên: "Còn Lâm Úy thì sao, sao cậu lại sẵn sàng giúp dạy kèm cậu ta, tình cảm có nhiều cũng không nên dùng như vậy."
Thẩm Tứ thở dài: "Mẹ tôi nợ, tôi phải trả."
28/08/2023 - 2916 từ.