Dường như chưa từng có giây phút yên tĩnh như vậy.
Thẩm Tứ đi phía trước, cô đi phía sau.
Thẩm Tứ là thiếu niên nhã nhặn lễ phép nhất, vẻ mặt cơ bản chưa từng quá tệ, cũng chưa từng quá lạnh lùng.
Nhưng vừa rồi, thời điểm cậu gọi cô vào văn phòng, vẻ mặt cậu tệ đến cực độ, trên gương mặt tuấn tú đó viết rõ ràng hai chữ "Không vui".
Bước chân của Thẩm Tứ khá nhanh, Diệp Thư Từ cố bước thật nhanh mới có thể đuổi kịp cậu.

Bóng lưng thiếu niên cao gầy, Diệp Thư Từ cẩn thận đi theo sau, giẫm lên bóng của Thẩm Tứ, để bóng hai người chồng lên nhau.
Khi bước vào văn phòng, ủy viên học tập Lâm Úy ôm một chồng vở bước ra, gương mặt cô ấy xinh đẹp, tươi như đào mận, mỉm cười chào Thẩm Tứ.
"Thầy đã chờ các cậu nửa ngày rồi, mau vào đi."
Thầy Trần gọi bọn họ vào vì cuộc thi.
"Chắc các em cũng biết, những năm trước trường chúng ta đều có truyền thống thi đấu, năm ngoái Thẩm Tứ cũng đạt thành tích rất tốt, nhưng lúc ấy dù sao cũng là học sinh lớp mười một, nếu muốn thi vào đại học hàng đầu cả nước, chắc chắn phải thi được thành tích cao."
Thầy Trần nhìn Thẩm Tứ: "Đương nhiên, tôi biết em dù thế nào cũng có thể hoàn thành tốt kỳ thi, chỉ là nếu có năng lực, tham gia thi đấu để rèn luyện bản thân cũng là một lựa chọn không tồi."
Thẩm Tứ gật đầu.
Thầy Trần nuốt nước bọt: "Diệp Thư Từ, em theo tôi đến nay cũng là năm thứ ba rồi, nữ sinh như em, ưu điểm là học lực ổn định, tính cách tốt, mỗi bước đi đều rất kiên định, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, chính là quá ổn định, thiếu động lực, vậy nên tôi nghĩ, em có muốn một thử thách nhỏ vào năm cuối cấp quá bình thường này không?"
Những lời của thầy Trần đã giáng một đòn mạnh vào đầu Diệp Thư Từ.
Thẳng thắn mà nói, cô chưa bao giờ suy nghĩ về việc tham gia thi.
Lớp mười là năm thành tích cô tốt nhất, nhưng học sinh lớp mười không đủ điều kiện để tham gia thi cấp tỉnh, sau đó là lớp mười một, bị thành tích của Thẩm Tứ đè bẹp, cho dù cô có cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Điểm môn hóa của cô rất tốt, luôn nằm trong top ba toàn khối, cũng từng giành được vị trí thứ nhất.
Thầy Trần khuyên cô nên tham gia cuộc thi Hóa học, về phần Thẩm Tứ, có lẽ sẽ tham gia thi Vật lý, thành tích Vật lý của Thẩm Tứ đã đánh bẹp vị trí thứ nhất, đã đạt tới trình độ đỉnh cao.
Đêm nay, dù những bạn học khác đều tan học trở về, nhưng Diệp Thư Từ vẫn không về.

Cô suy nghĩ thật lâu, trong đầu lại vang lên câu nói của thầy Trần, dường như cô thật sự muốn cho mình một cơ hội.
Ngồi yên lặng nửa tiếng, trong lòng Diệp Thư Từ đại khái đã có câu trả lời.
Khóa cửa kỹ, quay về.
Trên đường về nhà, cô nhận được tin nhắn từ Trần Thanh Nhuận.
Trần Thanh Nhuận: [ Sau khi suy nghĩ, tôi muốn xin lỗi cậu, tối nay tôi hơi kích động, thật sự muốn chứng minh bản thân mình nên có kích động một chút, xin lỗi cậu.

]
Diệp Thư Từ suy nghĩ, rồi trả lời: [Không sao, cậu thật sự rất giỏi, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.


Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, Trần Thanh Nhuận không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

*
Về phương diện tình cảm của Diệp Thư Từ, Phương Du Nhiên là người quan tâm nhất.
Phương Du Nhiên tuổi không lớn, nhưng cô ấy đã trải qua vài mối tình, tự nhận mình là một chuyên gia tình cảm lão làng, cô ấy hoặc là đến lớp tìm Diệp Thư Từ, còn không thì quan tâm chuyện tình cảm của cô trên mạng.
Diệp Thư Từ nói những chuyện xảy ra gần đây với Phương Du Nhiên, không thêm mắm thêm muối, chứ đừng nói đến bất kỳ yếu tố chủ quan nào, bình tĩnh thuật lại như một người ngoài cuộc.
Đề cập đến chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trên đường tan học về ngày hôm đó, cùng với chuyện ở căn tin, bọn họ đã xé rách tầng mập mờ, về sau khi Trần Thanh Nhuận chặn cô lại ở cầu thang, vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tứ.
Phương Du Nhiên nói "Đm" liên tục mấy lần.
"Mình cảm giác được hình như bạn cùng bàn của cậu thích cậu đó!" Phương Du Nhiên sờ trán cô ấy: "Hiện tại mình cảm thấy rất khó tin, nhưng xem ra là thật rồi!"
"Đàn ông thực ra là loài sinh vật đơn giản nhất, nếu thích người ta rồi sẽ thể hiện rất rõ ràng."
"Họ thích đến gần, không thích rời xa, đơn giản lại thô bạo." Phương Du Nhiên vuốt cằm, kêu oa oa không ngừng: "Tiểu Từ, mình ghen tị với cậu thật đó."

Gương mặt Diệp Thư Từ nhanh chóng đỏ bừng, từ tai đến cổ.
Làn da cô nàng trắng sáng, phảng phất như được ánh trăng tưới qua, lộ ra màu trắng sữa, sạch sẽ lại tinh tế, khi đỏ lên, càng tăng thêm phần nào sự nữ tính yêu kiều.
"Mối quan hệ mập mờ ở cấp ba là đẹp nhất." Phương Du Nhiên mỉm cười: "Tiểu Từ, đối phương là Thẩm Tứ đó! Phần lớn các cô gái đều ao ước nhưng lại không có được..."
Phương Du Nhiên đang nói đột nhiên im bặt, lo lắng che miệng lại.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Diệp Thư Từ không khó để đoán ra, Thẩm Tứ đã trở về.
Thẩm Tứ thường đi đến gần giờ học mới trở về, hôm nay thật sự rất khác thường.
Khi hơi thở nhẹ nhàng quen thuộc ập đến, Diệp Thư Từ hoảng loạn đến mức không thể phân biệt được, như một con thiêu thân chuẩn bị lao vào lửa, nhưng vào khoảnh khắc chạm vào sự nóng bỏng kia, vẫn sẽ vô thức tránh đi.
Không biết Thẩm Tứ có nghe thấy không.
Phương Du Nhiên bất chấp tất cả, chạy như gió ra khỏi lớp học, để lại Diệp Thư Từ với vẻ mặt bối rối.
Chu Tử Kỳ vặn một chai nước lạn, tùy ý ngồi xuống: "Diệp Thư Từ, cậu nói chuyện gì với bạn vậy?"
Diệp Thư Từ vờ bình tĩnh mở sách giáo khoa ra: "Không nói gì cả."
"Thật sao?" Chu Tử Kỳ gãi đầu: "Hình như tôi có nghe qua tên Thẩm Tứ, các cậu đang nói về Thẩm Tứ sao?"
Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đụng phải ánh mắt của Thẩm Tứ.
Cậu chàng mặc áo thun đen, ánh mắt sạch sẽ đơn thuần, hàng mi hơi rũ xuống, con ngươi xa cách mà dịu dàng.
Có lẽ Chu Tử Kỳ đã nghe được các cô đang nói về Thẩm Tứ, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không biết, Diệp Thư Từ cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Cô nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Chu Tử Kỳ tiếp tục hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?"
"Cậu sẽ không muốn biết đâu."
Ai ngờ Thẩm Tứ lại ngước mắt lên, cười như không cười nhìn cô, giọng điệu lười biếng nói: "Nếu tôi muốn biết thì sao."

Diệp Thư Từ nuốt nước bọt.
Từ góc độ của cô, có thể thấy toàn cảnh đôi mắt thâm thúy và hàng mi mỏng của cậu chàng, đáy mắt hiện lên nụ cười trêu chọc.
Thẩm Tứ luôn trầm tĩnh ít nói, nhưng hôm nay cậu lại có ý muốn tìm hiểu.
Tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, trong lòng xuất hiện bọt nước ngọt ngào, cố gắng áp chế nội tâm căng thẳng, cười nói: "Khen cậu đẹp trai được không?"
"Diệp Thư Từ." Thẩm Tứ nghiêng đầu cười nói: "Khen người khác phải trực tiếp khen mới được."
Giọng nói thiếu niên rất êm tai, câu chữ rõ ràng, như viên ngọc chạm vào nhau, trong trẻo lại lạnh lùng.
Khi rũ mắt cười lại mang theo vẻ dịu dàng không giải thích được.
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy dường như đang có pháo hoa nổ tung trong lồng ngực cô, bùm bùm, tất thảy đều là hương vị ngọt ngào.
Cô nàng cong môi, lúm đồng tiền bên má xuất hiện: "Vậy thì sau này sẽ trực tiếp khen nhé."
Cùng lúc đó, chuông vào lớp vang lên, các bạn học lần lượt vào lớp, Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu cũng quay lại, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập về nhà.
Thẩm Tứ không nói nữa.
Diệp Thư Từ buồn bã nhìn tờ bài thi trên bàn, chỉ cảm thấy như đang trong một giấc mơ hão huyền, cảm giác chưa thỏa mãn.
*
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thư Từ vẫn muốn tham gia cuộc thi, chiến đấu hết mình một lần, thay vì cứ ngồi trong lớp làm bài thế này.
Hôm nay, sau khi tan học, cô về đến nhà, Đường Tiếu vẫn đang xem TV trong phòng khách, Diệp Thanh Vân thì tăng ca chưa trở về.
Mấy năm nay không biết tại sao lại thế này, tần suất Diệp Thanh Vân tăng ca ở công ty ngày càng nhiều.
"Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Diệp Thư Từ bình tĩnh nói những lời mà thầy Trần đã nói với cô ra, nhưng không nghĩ đến Đường Tiếu đã phản đối ngay lập tức.
"Tiểu Từ, chuyện này con không cần nghĩ đến, nếu như hiện tại con vẫn là học sinh lớp mười một, mẹ có thể cho con tự do làm điều con muốn, nhưng con không được thất bại, con đã là học sinh lớp mười hai rồi, nhà chúng ta cũng không giàu có gì, nếu thua là thua hết cả bàn cờ."
Diệp Thư Từ mở miệng, cảm giác bất lực lan tràn tận đáy lòng.
Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, phải suy xét nhiều như vậy sao?
Thật ra nếu so với Hóa học, Diệp Thư Từ lại thích Vật lý hơn, nhưng vật lý vẫn hơi kém một chút, hiện giờ Đường Tiếu thậm chí còn không đồng ý việc tham gia thi Hóa học, chứ đừng nói đến Vật lý.
"Mẹ, thứ bảy hàng tuần là tiết tự học, nếu tham gia một lớp bồi dưỡng, cũng không chiếm đến thời gian còn lại, hơn nữa đến kỳ nghỉ đông là xong rồi."
Đường Tiếu giễu cợt: "Con chắc chắn mình có thể đoạt giải sao? Con cho rằng dựa vào việc có thể tự đăng ký tham gia thi mà ai cũng có thể thi à?"

"Lớp con cũng không phải có mình con tham gia..."
Đường Tiếu ngắt lời cô: "Người đầu tiên trong lớp con tham gia cuộc thi, đoạt giải nhất đúng không, Tiểu Từ, con không thể nào so với người khác được."
Đường Tiếu đã tham gia họp phụ huynh vài lần, các giáo viên khen Thẩm Tứ không ngớt miệng, bà ấy biết rằng Thẩm Tứ là sự tồn tại độc nhất.
Diệp Thư Từ cắn môi, ánh đèn sáng ngời chiếu vào mắt thiếu nữ, lộ ra một sự bướng bỉnh.

"Mẹ, con không giỏi bằng Thẩm Tứ, nhưng không có nghĩa là con không giành được thứ thuộc về mình." Ánh mắt cô kiên định: "Mẹ không thể hoàn toàn phủ nhận con."
Đối diện với cô con gái đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ vâng lời mẹ nữa.
Đường Tiếu tựa hồ cảm giác được có chuyện gì đó không rõ, nhíu mày, giọng nói cũng cao lên mấy phần: "Diệp Thư Từ, lời nói của mẹ vẫn vậy, mẹ không đồng ý."
Diệp Thư Từ vốn nghĩ chuyện này có thể thương lượng, nhưng cô không nghĩ rằng Đường Tiếu lại chấp như vậy, thế nhưng ẩn trong đó là sự uy nghiêm của một người sẽ áp chế cô, trái tim cô nhảy dựng lên, giọng điệu cũng có chút sốt ruột: "Mẹ, mẹ không thể hạn chế con!".
"Chỉ bằng việc mẹ là mẹ của con, chỉ bằng việc mẹ đã vất vả nuôi nấng con, hơn nữa mẹ cũng không có em gái, nhìn dì con đang học ở Hải Đại, mẹ sao có thể chịu thua được?"
Không cần phải nói gì nữa, như một cây búa đập vào bông, trái tim không khỏi cảm thấy đau đớn.
Cô chưa bao giờ là công cụ để người lớn so sánh.
Diệp Thư Từ không muốn tranh cãi nữa, quyết định im lặng để kết thúc cuộc cãi vã lần này, vừa đứng dậy, liền nghe thấy một tiếng "A", Đường Tiếu che cánh tay lại, mặt nhăn lại, đau đớn không thôi.
Dường như cô đã bỏ qua chuyện gì đó.
Bình thường Đường Tiếu rất chú trọng đến vẻ ngoài, nhưng gần đây lại mặc áo dài tay rộng thùng thình, thỉnh thoảng cũng nhìn thoáng qua động tác của Đường Tiếu khi nấu ăn, dường như không bình thường, như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cô lại mải mê với việc yêu thầm, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ mình.
Đường Tiếu bị thương.
"Tiểu Từ, chuyện này xảy ra vào cuối tuần trước, trong công ty có vài khách hàng cãi nhau với nhân viên, người khách hàng đó cầm dao, mẹ qua khuyên can, lúc đó cũng bị thương, mẹ không nói với con là vì không muốn con lo lắng, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Diệp Thư Từ cau mày bôi thuốc cho Đường Tiếu, tâm tình vô cùng phức tạp.
Vì cô đang học lớp mười hai, mọi người thật ra rất khoan dung với cô, vì cô mà suy xét, chỉ cần Đường Tiếu không bận, chắc chắn sẽ chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho cô, ngay cả chuyện bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không nói cho cô biết.
Tóc mái trước trán khắc chế lại tâm tình, Diệp Thư Từ mím chặt môi, cảm thấy hốc mắt đau xót, giọng điệu Đường Tiếu dịu đi: "Sau này con sẽ hiểu, không phải mẹ ép con, tất cả là vì con cả."
26/06/2023 - 2485 từ.