Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 17: Chiếc đồng hồ thần kỳ

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen





Làm cách nào để đọc điện tâm đồ, là trước kia trong trường Diệp Thanh đã từng học qua, vốn là một y tá, ngay cả điện tâm đồ còn không biết xem, thì sẽ khiến người khác chê cười.
Nhưng Diệp Thanh lại tốt nghiệp y tá ở trường vớ vẩn, sau này vẫn chưa có một công việc ổn định nào, chỉ giúp việc trong phòng mạch của gia đình, đông y dùng: vọng văn vấn thiết( vọng là xem, văn là nghe ngửi, vấn là hỏi, thiết là bắt mạch, ấn các bộ phận trên cơ thể, đó là bốn phương pháp đặc thù trung y học cổ truyền), rất ít khi dùng những kỹ thuật như trên, cho nên về phần điện tâm đồ, vẫn thiếu thự tế lâm sàng, bởi vậy, lúc cậu cầm tờ điện tâm đồ, tuy nhận ra đó là điện tâm đồ, nhưng không thể giải thích được ý nghĩa các sóng trên đó như thế nào.
Cố nhớ lại những kiến thức tây y trước kia, chỉ ba phút sau, Diệp Thanh mới miễn cưỡng phân biệt được, tờ điện tâm đồ này có thể phản ánh người bị nhồi máy cơ tim.
Quả nhiên, trong đầu cậu nghĩ như vậy, tờ điện tâm đồ này liền biến thành màu trắng, rồi bay xuống một bên, cậu biết rằng như vậy là mình đã trả lời đúng rồi.
- Mình thiếu thực tiễn lâm sàng quá, cũng may có cơ hội này bổ sung lại chút ít.
Diệp Thanh dừng như có chút hưng phấn, vơ tay lấy thêm một tờ điện tâm đồ khác, giống như bộ cảm ứng trên chiếc máy tính bảng Ipad vậy, chỉ có điều cậu vận hành trong không khí, nên độ nhạy còn cao hơn.
Tờ điện tâm đồ thứ hai nói về nhịp tin không đều, Diệp Thanh nhanh chóng nhận ra, lúc đợi lấy thêm tờ thứ ba, thì mới phát hiện mình đã trả lời sai bảy tám lần rồi, đền đỏ liên tục hiện lên, dưới sự gợi ý của hệ thống, cậu mới hiểu được, hóa ra đây là một loại điện tâm đồ rất phức tạp, có rất nhiều bệnh như dãn phế quản, màng tin tích dịch, toàn thân phù thũng, niêm dị.ch thủy thũng, hư tổn cơ tim vân vân, mới xuất hiện, nhưng rất ít khi thấy ở người bình thường.
- Hóa ra còn có gợi ý từ hệ thống, quá tốt rồi, nhưng đáng tiếc, mỗi một lần huấn luyện chỉ gợi ý ba lần, hơn nữa dường như sau khi sử dụng, coi như thông qua, đạt được phần thưởng cũng bị giảm đáng kể, mình vẫn nên cố gắng thì tốt hơn. Hơn nữa, dựa quá nhiều vào gợi ý, sẽ hạn chế sự vận dụng đầu óc.
Diệp Thanh bị cuốn hút trong bảo tháp, cũng không biết ở trong đó bao lâu rồi, dường như trời cũng sắp sáng rồi, lúc này Diệp Thanh mới từ trong bảo tháp đi ra, sau đó nằm vật xuống ngủ.

Học những kiến thức y học, không chỉ vận dụng đầu óc mà còn vận dụng cả thể lực nữa.
Ngủ tới trưa, Diệp Thanh mới mò dậy kiếm cái gì đó ăn tạm, rồi lại tiếp tục vào trong phòng, cậu vốn là người rất ít đi đâu, không ra phòng khám chị dâu Xà Tư Na vui còn không kịp nữa là.
Đối với bố mẹ, rất ít quản chuyện của cậu, hơn nữa cũng biết cậu không có việc làm, trong lòng cũng không được vui, nên cũng không quấy rầy cậu, thi thoảng mẹ cậu Tôn Hệu Phân mới gọi cậu vài câu, bị những tiếng đọc sách của cậu át đi. Em gái và cháu gái đã đi học rồi, cũng không có cơ hội tìm cậu chơi nữa.
Cứ như vậy, Diệp Thanh ngồi mãi trong phòng, có thể nói là ngồi trong bảo tháp mới đúng, ước chừng hai ngày ba đêm, cuối cùng cũng giải thích hết gần một ngàn tờ điện tâm đồ phức tạp, thông qua cuộc khảo sát này.
Bây giờ, Diệp Thanh có thể nói là chuyên gia về đọc điện tâm đồ rồi, e rằng những bác sĩ lâu năm chưa chắc đã thông suốt bằng cậu, phải biết rằng, trong Bạch Thủ Cảnh này, những tờ điện tâm đồ này bao hàm toàn bộ những bệnh liên quan đến tim mà nhân loại phát hiện ra, bao gồm cả những bệnh mà con người vẫn chưa tìm ra nữa.
Nhưng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, nhưng phần thưởng lại khiến Diệp Thanh có chút hụt hẫng, đó chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay rất bình thường, còn được tặng thêm 1 điểm giá trị Y Linh nữa.
- Choáng, chỉ được 1 điểm giá trị Y Linh vậy, xem ra giá trị kinh nghiệm không dễ kiếm rồi, không biết ngày tháng năm nào mới đạt được 1000 điểm đây.
1000 điểm Y Linh mới là điều kiện bắt buộc để từ Bạch Thủ Cảnh chuyển tiếp lên một cảnh giới khác, Diệp Thanh cũng đã biết từ trước, lúc này không khỏi có chút chản nản, lắc đầu, rồi xoa xoa cái đồng hồ mới nhận được nói:
- Cái đồng hồ thì có cái gì hay ho chứ, hơn nữa lại là đồng hồ điện tử nữa chứ, nếu là hiệu đồng hòa Rolex chạy bằng cơ còn giá trị hơn, có khi còn bán được ít tiền.
Diệp Thanh vốn là đứa trẻ nghèo khổ quen rồi, nên đối với tiền bạc vô cùng khát khao. Nhất là sau khi tốt nghiệp cao đẳng, càng hiểu rõ, đàn ông không có tiền thật đáng thương như thế nào, ngay cả người yêu còn chẳng tìm thấy.

- Ý, Hay là thái dương năng? Hay là có một công năng nào khác nữa?
Diệp Thanh đeo đồng hồ lên, liền cảm nhận được những tham số của chiếc đồng hồ này, thậm chí bao gồm cả những công năng và nguyên lý nữa.
Rồi Diệp Thanh vui sướng nhảy cẫng lên.
- Ha ha, hóa ra là một chiếc máy kiểm tra tim, có thể phát ra những dòng điện yếu ớt, lúc nào cũng có thẻ kiểm tra tình trạng tim của người khác, quả là đồ công nghệ cao, hơn nữa lại còn nhỏ nhẹ nữa chứ, đối với bác sĩ mà nói, thì rất có giá trị sử dụng rồi.
Diệp Thanh khẽ đưa tay đeo đồng hồ lên gần tim mình, lập tức những chỉ số của tim hiện ngay trong đầu của cậu.
- Vẫn ổn, tim mình còn khỏe mạnh lắm, không có dấu hiệu của sự suy yếu.
Nghe nói những người trẻ tuổi hiện tại, áp lực lớn, lại thêm nghiện thuốc nghiện rượu, rất nhiều người xuất hiện tình trạng suy tim, Diệp Thanh cũng đã từng lo lắng cho chính mình, nhưng qua lần kiểm tra này, cậu không còn chút lo lắng nào nữa.

Diệp Thanh trải qua mấy ngày dày công ôn luyện, nên muốn nghỉ ngơi chút, cũng đúng lúc Thái Đạc phải quay trở về Ninh Thành, hai người liền hẹn nhau dạo một ngày ở thành phố Phù Liễu, cũng coi như tiện bạn tốt lên đường.
Đương nhiên, những chi phí ăn uống đàn hát đều do Thái Đạc chi cả, ai lại để Diệp Thanh bỏ tiền ra chi chứ, nhưng cậu cũng chẳng hề khách sáo gì, hai người bạn thân với nhau, không cần phải khách khí. Sau này có tiền, sẽ mời lại thôi.
Sau đó, Diệp Thanh lại đến trường trung học số một Phù Liễu để thăm em gái Diệp Tĩnh. Lúc Diệp Thanh tớI, cũng đã bảy tám giờ tối rồi, em gái đang chú tâm ôn tập bài cũ.
Nhưng cô rất chăm chú, không như những người khác, Diệp Thanh phát hiện, có không ít nam sinh đang liếc nhìn Diệp Tĩnh, Diệp Thanh không khỏi trộm cười.

- Cái cô bé này, cũng có chút hấp dẫn đó chứ, cũng là hoa khôi của lớp rồi, không hổ là em gái của Diệp Thanh ta, ha ha.
Diệp Thanh cũng không gọi Diệp Tĩnh ra, chỉ nhìn một lúc rồi đi, trong lòng rất yên tâm rồi, cậu nhìn bộ dạng Diệp Tĩnh rất chăm chú học tập, cũng biết cô không yêu sớm, sẽ không ảnh hướng đến việc học tập của bản thân.
Bóng đêm đã bao trùm, những náo nhiệt ôn ào ban ngày đã không còn, Diệp Thanh rời khỏi trường, tản bộ trên con đường nhỏ, trong lòng đang nghĩ phương hướng phát triển sau này thế nào.
Mình có kỳ ngộ như hiện giờ, không lo không có ngày mở mày mở mặt, bây giờ trí hướng của Diệp Thanh cũng không giống lúc trước, cũng nghĩ tới mình sẽ được ghi vào sử sách. Đương nhiên, cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, người trẻ tuổi nào mà chẳng có những ý nghĩ ngông cuồng như vậy chứ.
Trời đầu xuân, gió xuân thổi vào mặt không lạnh buốt lắm, trên người Diệp Thanh mặc mõi chiếc áo mỏng, vừa đi vừa nhớ lại những huyệt đạo trên người châm cứu đồng nhân.
Cũng may là buổi tối, cậu lại đi vào một con đường nhỏ, nếu không cậu đi ra đường lớn mà cứ sờ sờ vào người mình tìm huyệt như vậy, không tránh được người khác nhòm ngó cười chê.
Đi được chừng hơn hai mươi phút, Diệp Thanh dừng lại ở trước mặt hồ cổng công viên, đây là một công viên công cộng, mở cửa suốt ngày, nằm ở phía đông ngoại thành thành phố Phù Liễu, cách bến xe Đông Hồ không xa lắm.
- Chỗ này cũng được, không ngờ ban ngày thì nóng nhiệt rộn ràng, về ban đêm sao lại yên tĩnh như thế, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Diệp Thanh quan sát kỹ một lát, bạn rạn tiến sâu vào trong công viên, định đi tắt để sang đường. Hơn nữa trên người cậu cũng không có cái gì đáng giá cả, lại là con trai, không sợ người khác cướp tiền cướp của.
- Đứng lại! Nếu chạy tôi sẽ nổ súng đó.
Diệp Thanh mới đi được vài bước trong công viên, vừa bước lên cầu thì nghe tiếng chạy hướng về phía mình, dường như có bảy tám người đang đuổi theo mình, hơn nữa, trong đó có người còn mang theo súng nữa.
Diệp Thanh rùng mình, liền quay đầu nhìn.