Tay cầm kim băng của Hoàng Hách bắt đầu nhanh chóng cử động.
Đầu kim liên tục di chuyển trên lưng ông cụ, để lại những lỗ kim màu đỏ nhạt.
Kì lạ là những lỗ kim này mặc dù nông sâu khác nhau, nhưng mỗi một lỗ đều không chảy máu.
Ánh mắt cô gái từ lúc Hoàng Hách bắt đầu đâm kim đã đờ đẫn.
Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, là biết ngay được không, cô đương nhiên nhìn cái là thấy được tay nghề của Hoàng Hách vô cùng thành thạo, kim vừa đâm xuống, chắc chắn là đúng vào huyệt, sau khi đâm vào thì không hề dừng lại đã đâm kim tiếp, không lệch một phân nào.
Có lẽ ông nội cô, Thái Sơn Bắc Đẩu của giới Đông y Hoa Hạ cũng không làm được như Hoàng Hách.
Chỉ thoáng cái, Hoàng Hách đã đâm hơn một trăm kim trên lưng ông cụ, lỗ kim dày đặt trải khắp lưng ông cụ, trông hơi dữ tợn.
“Phù…”, đột nhiên, Hoàng Hách thở dài thườn thượt, thu mạnh kim băng về.
“Thế nào?”, cô gái vội vàng quan sát ông cụ, thấy gương mặt vốn tím tái của ông cụ thế mà lại hơi có chút hồng hào, chỉ có điều ông cụ vẫn không có nhịp tim và hô hấp.
“Chẳng lẽ không cứu sống được thật?”, cô gái hơi đau lòng, đây không chỉ là vì chức trách của bác sĩ, mà còn có sự kiêu ngạo của cô.
Cô là thiên tài y học, 22 tuổi đã có hai bằng thạc sĩ Đông Tây y, trở thành ngôi sao đang dần tỏa sáng trong giới y học Hoa Hạ, cộng thêm tác động của gia tộc, mới chỉ 23 tuổi mà cô đã được cất nhắc là phó giám đốc bệnh viện Nhân dân Hải Thành.
Những năm qua, cô nhận được quá nhiều sự ca tụng, đương nhiên cũng sinh ra kiêu ngạo.
Chỉ có điều không ngờ hôm nay lại gặp phải một người đàn ông đỉnh thế này.
“Khụ…”.
Đúng lúc này, một tiếng khụ dữ dội làm gián đoán tâm trặng cô gái.
Cô gái xoay đầu nhìn, đúng lúc thấy một tay Hoàng Hách vỗ mạnh vào chiếc áo may ô của ông cụ.
“Anh làm gì thế?”, cô gái không kiềm được quát lên, Hoàng Hách đập rất mạnh, dù là một người trưởng thành cường tráng cũng không dễ chịu, chứ đừng nói là ông cụ trước mặt.
Hoàng Hách làm vậy chẳng phải là họa vô đơn chí sao?
Song việc khiến cô bất ngờ đã xảy ra.
Chỉ thấy cùng với việc bàn tay Hoàng Hách hạ xuống, ông cụ đột nhiên “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sau đó thì ho sặc sụa.
“Ha, ha, sống rồi, sống rồi!”.
“Sống thật rồi, thần y!”.
Bỗng chốc, hiện trường cứ như nổ tung, ồn ào sôi nổi.
Sau đó không biết là ai bắt đầu trước, một tràng pháo tay vang lên, kéo dài mãi không dứt.
“Ha, ha, đồ dê xồm, khá đấy chứ”, Tô Lệ tiến lên, khen Hoàng Hách một chặp: “Ha, ha, sau này có đau đầu hay sốt thì không phải lo nữa rồi”, vừa nãy đứng ở một bên nhìn Hoàng Hách chữa trị, trái tim cô cũng đập thình thịch.
“Thế sao, rất vui lòng phục vụ cô!”, trên mặt Hoàng Hách ánh lên nụ cười gian xảo: “Nhưng mà tôi chữa bệnh là phải châm cứu đó”.
“Phì, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dê xồm chính là dê xồm”, Tô Lệ cũng không biết là nghĩ đến cái gì, khẽ gắt lên, giậm chân, nghiêng mặt đi, không nhìn Hoàng Hách nữa.
“Xin lỗi…”, cô gái xấu hổ nhìn Hoàng Hách một cái, giọng điệu lại hơi hưng phấn: “Thực sự không ngờ anh cũng khá giỏi, tôi tên là Lý Yên, anh có thể nói cho tôi biết sao anh làm được không?”.
Hoàng Hách mỉm cười, không giải thích gì.
Thủ pháp của anh đến từ Y Tiên Truyền Thừa, không thể dễ dàng nói cho người khác nghe.
“Cảm ơn anh, thần y, thực sự cảm ơn anh”, đúng lúc này, cô gái đi BMW thở phào đi tới, cứ liên tục cảm ơn.
“Sau này lái xe cẩn thận”, Hoàng Hách an ủi mấy câu: “Việc lớn thế nào cũng không quan trọng bằng mạng người!”.
Hoàng Hách không có ý kiến gì quá gay gắt với cô gái đi BMW này.
Từ thái độ của cô gái này ban nãy cũng có thể thấy được, cô gái này vẫn rất lương thiện.
“Tôi nhớ rồi”, cô gái đi BMW gật đầu với vẻ mặt biết ơn, cứ như học sinh phạm lỗi: “Tôi sẽ đền ơn anh”.
“Í e, í e”.
Đúng lúc này, xe cứu thương và cảnh sát giao thông đến cùng lúc, ông cụ chẳng mấy chốc đã được nhân viên y tế nâng vào xe cứu thương.
Xe cứu thương là của bệnh viện nhân dân, bác sĩ y tá đi cùng đều quen Hoàng Hách, chào hỏi một tiếng.
“Anh cũng là bác sĩ của bệnh viện Nhân dân Hải Thành?”, Lý Yên ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, cong môi hưng phấn: “Chúng ta có duyên thật đó”.
Nói rồi, Lý Yên theo vào xe cứu thương, đi cùng với xe cứu thương.
Hoàng Hách đứng tại chỗ, nhìn hướng xe cứu thương, hơi buồn bực.
Câu nói trước khi Lý Yên đi hơi kỳ lạ.
“Sao? Tiếc em gái ngực bự à?”, Tô Lệ đẩy Hoàng Hách một cái, nói chua loét.
“Người đẹp bên cạnh tôi cũng không tệ mà”, Hoàng Hách cười khà khà liếc bộ ngực của Tô Lệ, vung tay: “Đi thôi, đến trường!”.
“Đáng ghét!”, Tô Lệ hờn dỗi, không biết tại sao, lúc này nghe thấy Hoàng Hách khen mình là người đẹp thì trong lòng lại ngọt ngào.