“Chết tiệt!”.
Nhìn Đồng Thiết Tâm đang dẫn đội rời đi, sắc mặt Thẩm Phong lạnh ngắt.
Cậu ta không ngờ, một kế hoạch vốn dĩ tưởng chừng không thể thất bại, thế mà lại bị hẫng như vậy, thậm chí lúc này cậu ta còn hơi cảm thấy mất mặt.
Thẩm Phong đưa mắt nhìn Nhị Ngưu cách đó không xa, sau đó ánh mắt cậu ta lại đặt lên trên người Hoàng Hách.
Chính là người đàn ông này, đã khiến cho kế hoạch của cậu ta đổ bể, nếu không có anh, người thanh niên đáng chết kia đã chết dưới phương pháp chữa trị của Nhị Ngưu rồi.
“Mày rốt cuộc là ai!”, cậu ta trừng mắt nhìn Hoàng Hách, như một con hổ đang giận giữ, ánh mắt dữ tợn và tàn bạo.
“Tôi chỉ là một người đi ngang qua thôi!”, Hoàng Hách dửng dưng nhìn Thẩm Phong, trên gương mặt không có biểu cảm gì.
“To gan lắm, mày có biết tao là ai không?”, ánh mắt Thẩm Phong sắc lẹm, giọng nói đầy hăm dọa: “Mày có biết chỉ cần một câu nói của tao là mày sẽ không bao giờ sống được ở Hải Thành này nữa không?”.
Như thể kiểm chứng cho lời nói của cậu ta, một đám người đồng loạt lao vào.

Đám người này chính là bọn làm loạn lúc đầu bị Nhị Ngưu đánh cho xấp mặt, sau khi Đồng Thiết Tâm tới, đám người này đều bị đuổi ra khỏi quán ăn.


Nhưng vừa nhìn thấy Đồng Thiết Tâm đưa cảnh sát đi khỏi, bọn họ lại lao vào.
“Chúng mày vẫn muốn ăn đánh à?”, thấy đám người này quay lại, Nhị Ngưu tức tối đứng trước mặt Hoàng Hách, nắm tay lại thành nắm đấm, từng khúc cơ bắp nổi lên rõ rệt.
Tuy vừa rồi anh ta đã truyền hết chân khí trong cơ thể cho Hoàng Hách, nhưng vẫn dư sức đối phó với đám đô con này.
Thấy Nhị Ngưu đứng ra, đám đô con này lập tức sun vòi.

Bọn họ đều là những người một lúc đánh được cả ba người, nhưng khi đối diện với Nhị Ngưu, bọn họ rõ ràng không có cơ hội phản kháng.

Người ta rõ ràng là một tên quái vật, sức mạnh khủng khiếp, có thể nhẹ nhàng ném bay đi người hơn 50kg.
“Một lũ vô dụng!”, thấy đàn em của mình ai nấy đều rụt cổ, trong lòng Thẩm Phong càng tức tối thêm.

Sau đó, cậu ta không nhìn Hoàng Hách nữa, mà đổi sang nhìn Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, tao tin mày không phải là người ngu ngốc! Phương thuốc gia truyền của mày, chỉ cần mày giao lại cho tao, mày cần cái giá nào cũng được!”.
“Hừ, đừng mơ!”, Nhị Ngưu hoàn toàn không nể tình, anh ta không cần nghĩ mà nói luôn: “Y thuật của nhà họ La tao xưa nay không truyền ra ngoài, nếu tao phá vỡ quy tắc, thì tao biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông của nhà họ La?”.
Giọng nói của Thẩm Phong càng lạnh lùng hơn: “La Nhị Ngưu, tao khuyên mày nên suy nghĩ lại!”.
“Không cần suy nghĩ nữa, Thẩm Phong, mày không phải tốn công vô ích nữa làm gì”, Nhị Ngưu ồm ồm nói với vẻ mặt kiên định.
“Được!”, Thẩm Phong tức đến mức hổn hển nói: “Nếu mày đã không thức thời, thì đừng trách tao không khách khí!”.
Ngập ngừng một lúc, Thẩm Phong quát về phía ông chủ quán ăn đang mặt mày tái nhợt đứng một bên: “Nếu các người đã không biết nắm cơ hội, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, quán ăn này của các người đừng hòng mở nữa!”.
Ông chủ quán nghe thấy liền hốt hoàng, vừa khóc vừa nói: “Thẩm thiếu gia, cậu đại nhân đại đức, tha cho quán ăn này của tôi đi!”.
Thẩm Phong cười khẩy một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ ngang ngược: “Ông muốn trách thì trách tên Nhị Ngưu này không biết điều ấy!”.
Vừa nói ánh mắt Thẩm Phong nhìn chẳng sang Hoàng Hách: “Hôm nay mày đã làm hỏng việc tốt của tao, Thẩm Phong tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu! Chỉ cần mày vẫn ở Hải Thành, thì tao đủ khả năng để cho mày chết!”
Nhìn Thẩm Phong đã có chút bấn loạn, Hoàng Hách lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu là Thẩm Phong, cậu cũng là người của Tập đoàn Thẩm Thị à?”.
Lông mày Thẩm Phong nhíu lại, nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt có thêm phần dò xét: “Cũng là nghĩa là gì”.
Hoàng Hách mỉm cười: “Trước đây không lâu, có một người tên là Thẩm Trì, cũng uy hiếp tôi như cậu vậy, sau đó thì được nổi tiếng luôn”.

Hoàng Hách vừa nói vừa ha ha phá lên cười.

Tô Lệ đứng bên cạnh Hoàng Hách khi nghe thấy Hoàng Hách nhắc đến Thẩm Trì cũng bất giác phì cười thành tiếng, tiếng cười hay như chim hót.
Trên đường đến quán ăn này với Hoàng Hách, Tô Lệ kể cho Hoàng Hách nghe rất nhiều chuyện về Thẩm Trì.

Hôm đó sau khi bọn Hoàng Hách đi khỏi, Thẩm Trì thực sự cứ cười suốt.

Trong cái xã hội thông tin này, thông tin lưu truyền nhanh nhất chính là những tin hot, nhất là những tin hot từ ký túc xá nữ.

Chỉ chưa đầy một tiếng, những đoạn clip liên quan đến Thẩm Trì được phát khắp trên diễn đàn của trường, sau đó bắt đầu lan ra các phương tiện thông tin bên ngoài.

Vì Thẩm Trì là con cháu ruột của nhà họ Thẩm, nên có cả một trang web cũng đăng sự việc này lên.
Thế là xong, Thẩm Trì không những nổi tiếng ở trường Đại học Hải Thành, thậm chí còn trở thành người làm xáo trộn cả Hải Thành luôn.

Nghe nói Thẩm Vũ Long, gia chủ nhà họ Thẩm cũng là chủ tịch Tập đoàn Thẩm Thị sau khi thấy tin tức về Thẩm Trì thì nổi cơn thịnh nộ, phải dùng lực lượng khủng của nhà họ Thẩm mới có thể nhanh chóng làm chìm vụ việc này xuống.


Nhưng kể cả như vậy, danh tiếng của Thẩm Trì cũng đã bị hủy hoại.
“Thẩm Trì”, Thẩm Phong nhìn Hoàng Hách, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Mày chính là cái tên Hoàng Hách đó?”.
“Cậu đoán đúng rồi đấy!”, Hoàng Hách đột nhiên cười hi hi: “Giờ tôi đang nghĩ, có nên để cho cậu được mếm mùi cười liên tục trong sáu tiếng giống với Thẩm Trì không!”.
“Đừng! Hoàng Hách, có gì từ từ nói!”, sắc mặt Thẩm Phong đột nhiên trở nên tái nhợt: “Chúng ta không thù không oán, không nhất thiết phải như vậy đâu”.
Thẩm Phong như sắp khóc.

Cậu ta đã chứng kiến rất rõ ràng bộ dạng thê thảm của Thẩm Trì, một người cười lớn như điên, kể cả dùng kim đâm vào thịt, Thẩm Trì vẫn cười không ngớt.

Nhà họ Thẩm mời đến nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng không ai có thể làm cho Thẩm Trì ngưng cười lại, cho đến khi đủ sáu tiếng, Thẩm Trì mới từ từ dừng lại.

Nhưng Thẩm Trì lúc đó đã hoàn toàn kiệt sức, gọi không nói hỏi không thưa, cho anh ta đồ ăn cũng không ăn.