Chứng cứ đã đến.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc USB trên tay cảnh sát kia, mỗi người đều biểu cảm khác nhau.
Trong lòng đội trưởng Lý lại có hơi lo lắng. Cậu cảnh sát này không phải ai khác, chính là người mà anh ta ra lệnh đi tắt camera. Giờ đây người này lại xuất hiện với chiếc USB, trong lòng đội trưởng Lý không khỏi cảm thấy chột dạ.
Không phải là tên cảnh sát này không nghe lời anh ta, nên đã không tắt camera đấy chứ?
Nhưng lúc này, đội trưởng Lý cũng không thể hiện ra chút sợ hãi nào, anh ta cố tình lạnh lùng cười khẩy một tiếng: “Chứng cứ gì thế, chứng cứ ở đâu ra?”.
Đúng lúc này, cậu cảnh sát ngã gục xuống đất đã loạng choạng đứng dậy, cậu ta gãi đầu, tỏ vẻ không biết gì cả: “Sao... sao tôi lại ở đây vậy?”.
Ngay lập tức, cậu ta nhìn thấy một đám người xung quanh, mặt liền biến sắc, nhất là nhìn thấy bộ mặt sa sầm đến đáng sợ của đội trưởng Lý, cả người cậu ta bắt đầu run sợ: “Đội trưởng Lý, sao tôi không nhớ gì hết vậy?”.
“Không có chuyện của cậu, còn không mau đi ra ngoài đi!”, đội trưởng Lý hắng giọng một tiếng, rồi định đuổi cậu cảnh sát kia ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, cục trưởng Cục công an Hoàng Trác Mẫn lại đi nhanh tới, không hổ danh là một vị công an đầy kinh nghiệm, động tác vô cùng nhanh, giơ tay ra giật luôn chiếc USB trên tay cậu cảnh sát kia.
“Nếu đã đem đến rồi, vậy thì xem xem rốt cuộc là chứng cứ gì đi!”, cục trưởng Hoàng quay đầu lại, hỏi ý kiến Bao Chính.
Bao Chính không nói gì, chỉ gật đầu.
Ngay lập tức, có một người từ trong đám đông đi ra, nhận lấy chiếc USB trong tay cục trưởng Hoàng, cắm vào một máy tính ở trong phòng thẩm vấn. Đám người Bao Chính đều đi lên phía trước, nhìn về phía màn hình xem người này bắt đầu thao tác.
Một lúc sau, một đoạn video được mở ra. Nhìn đoạn clip này, mặt đội trưởng Lý và đội phó Lâu đều biến sắc đến mức khó coi. Hình ảnh trong đoạn clip này chẳng phải là đoạn bọn họ ép Hoàng Hách uống rượu sao?
Trong đoạn clip, cảnh Hoàng Hách bị ép uống rượu được quay rất rõ nét, thậm chí thần sắc biểu cảm của những người có mặt ở đó đều được ghi lại vô cùng rõ ràng, tuy không nghe được âm thanh bên trong, nhưng có những hình ảnh này, không cần nghĩ cũng biết được bọn họ đang nói về chuyện gì.
Đoạn clip chỉ ngắn ngủi vài phút, nên một lúc đã xem hết luôn. Lúc này, cả phòng thẩm vấn yên tĩnh đến lạ lùng, trong giây phút này, cho dù là một cái kim rơi xuống đất thì e rằng cũng nghe thấy vô cùng rõ.
Nhưng trong bầu không khí tĩnh mịch lúc này còn mang theo một luồng áp lực nặng nề. Ngoài Hoàng Hách ra, những người còn lại đều cảm thấy áp lực, nguồn gốc của áp lực này chính là đến từ Bao Chính đang hằm hằm nhìn màn hình máy tính không nói gì.
“Haiz!”, đột nhiên, Bao Chính ngẩng mặt lên thở dài một tiếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ thất vọng rõ rệt.
“Đưa mấy người vi phạm luật pháp vi phạm kỷ luật này ra ngoài đi!”, anh ấy trầm giọng thở dài một tiếng, nói với vẻ đầy đắng chát: “Hôm nay nếu không phải tôi đích thân đến đây một chuyến, thì không thể nào ngờ được trong Cao Thành chúng ta lại tồn tại loại sâu mọt như vậy”.
“Đúng vậy!”, cục trưởng Hoàng nhỏ giọng đáp lại một tiếng, sau đó khoát tay với mấy người đứng sau. Mấy người đó im lặng đi lên phía trước, khống chế đội trưởng Lý lại.
Mặt đội trưởng Lý xanh như tàu lá chuối, đối mặt với chứng cứ xác thực như vậy, anh ta không còn dũng khí để chối cãi nữa. Anh ta hiểu, anh ta coi như đã toi rồi. Nhưng khi anh ta nhìn thấy cấp trên của mình là Trịnh Hữu Độ, như thể nhìn thấy chút tia hi vọng cuối cùng, liền hoảng loạn kêu lên: “Đội trưởng Trịnh, tôi sai rồi, cứu tôi với!”.
Mặt Trịnh Hữu Độ sa sầm nhìn cấp dưới của mình là đội trưởng Lý mà không nói gì.
Anh ta quả thực đã từng nghe đến tiếng xấu của đội trưởng Lý, nhưng từ trước đến giờ Trịnh Hữu Độ đều nhắm một mắt mở một mắt, chỉ là vì người cấp dưới này rất biết điều, rất hiếu kính với anh ta. Không ngờ hôm nay lại tự tay đạp đổ bát cơm của mình, với tính cách cương trực của Bao Chính, nếu lúc này anh ta đứng ra nói đỡ cho cấp dưới, chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, nếu xử lý nghiêm khắc, chức đại đội trưởng cảnh sát giao thông này của anh ta e rằng cũng sẽ bị chịu tội không quản lý nghiêm.
Nghĩ đến đây, Trịnh Hữu Độ đâu còn dám nói đỡ cho đội trưởng Lý nữa, trong đầu đa phần chỉ nghĩ cách làm sao để mình không bị liên quan trong chuyện này.
Suy nghĩ một lúc, Trịnh Hữu Độ đột nhiên lên tiếng: “Haiz, cậu thực sự đã làm tôi quá thất vọng, cậu làm như vậy đúng là đã làm hỏng mất danh hiệu cảnh sát là nô bộc của nhân dân, tôi hi vọng bí thư Bao cần trừng phạt nghiêm khắc đối với những loại cặn bã như vậy”.
“Trịnh Hữu Độ, anh là loại khốn nạn!”, ai ngờ, Bao Chính còn chưa lên tiếng gì nhưng đội trưởng Lý lại tức tối hét lên: “Trước đây nhận các thứ của tôi thì lúc nào cũng nói anh em ngọt xớt, giờ lại lật mặt không nhận người quen bí thư Bao ạ, tôi muốn tố cáo Trịnh Hữu Độ, tôi có rất nhiều chứng cứ về việc Trịnh Hữu Độ ăn hối lộ làm điều phạm pháp!”.
“Cậu... đừng có ăn nói linh tinh!”, thân hình béo ục ịch của Trịnh Hữu Độ lúc này đang run mạnh. Thật không ngờ cách giậu đổ bìm leo của anh ta lại dấy lên sự oán hận của cấp dưới thậm chí là họ hàng này. Nếu biết sớm từ trước, anh ta thà để bí thư Bao có ấn tượng không tốt cũng phải cố gắng bảo vệ đội trưởng Lý.