Nhìn Lộ Phi, trong lòng Hoàng Hách bất giác dấy lên một vẻ không vui.  

Hoàng Hách tự hỏi hành động hôm nay vô cùng bí mật, rõ ràng không hề thông báo cho bất kỳ ai, vậy vì sao Lộ Phi lại đưa các chiến sĩ cảnh sát vũ trang xuất hiện một cách trùng hợp ở đây nhỉ, thậm chí còn dùng súng bắn tỉa bắn gục Hắc Tử trước khi Hoàng Hách ra tay nữa.  

Nếu nói là trùng hợp, có đánh chết Hoàng Hách cũng sẽ không tin. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lộ Phi lúc này rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến đây. Vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó là Lộ Phi đã tính kỹ hành động của mình từ trước, và mai phục sẵn ở gần đó.  

“Hoàng Hách, rất kỳ lạ đúng không?”, thấy Hoàng Hách sa sầm mặt, trong mắt Lộ Phi bất giác lộ ra vẻ trêu đùa.  

“Đúng thế, bí thư Lộ, sao các anh lại đến đây vậy?”, giọng nói của Hoàng Hách có chút không hài lòng. Hôm nay đến đây, anh đã quyết tâm phải trả thù bằng được, nhưng lúc này Lộ Phi đem theo nhiều cảnh sát như vậy, Hoàng Hách có muốn trả thù tiếp e rằng cũng khó.  

“Ha ha”, Lộ Phi dường như không hề cảm thấy không vui vì giọng nói của Hoàng Hách, ngược lại, Lộ Phi còn chỉ vào chiếc bàn bên cạnh rồi làm tư thế mời Hoàng Hách.  

Hoàng Hách lặng lẽ gật đầu, cùng Lộ Phi đến chỗ sofa cạnh chiếc bàn rồi ngồi xuống. Mấy cảnh sát vũ trang muốn đi theo sau, nhưng lại bị Lộ Phi xua tay ngăn lại.  

Những chiến sĩ cảnh sát vũ trang vô cùng kỷ luật, thấy bí thư đã lên tiếng, liền lập tức lùi về sau vài bước, nhưng bọn họ không hề lơ là, vẫn đứng canh xung quanh, đề phòng xảy ra bất trắc.  

“Hoàng Hách, nói thật thì giờ cậu đang cảm thấy có chút không hài lòng về tôi đúng không?”, Lộ Phi cười khà khà nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ ra vẻ trầm lắng.  

“Đúng vậy, đây là việc của tôi, bí thư Lộ không nên tham gia mới phải!”, Hoàng Hách trầm giọng nói: “Anh vào đây rồi, bọn họ sẽ không thể cảm nhận được kết cục mà đáng ra bọn họ phải chịu”.  

“Ha ha, Hoàng Hách cậu nhầm rồi!”, nhưng đối mặt với câu hỏi của Hoàng Hách, Lộ Phi lại rộng lượng nói: “Thực ra, hôm nay tôi đến đây không phải để làm phiền cậu, mà là để cứu cậu”.  

“Cứu tôi?”, trong mắt Hoàng Hách lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh nói sao cơ?”.  

“Hoàng Hách, Độc Hạt Bang ở trong Hải Thành có tội ác rõ rệt, nhưng cậu có biết vì sao tôi mãi chưa động đến Độc Hạt Bang không?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phi không nói gì.  

“Hoàng Hách, Lộ Phong đã từng nói cho cậu nghe về tình hình của Độc Hạt Bang rồi đúng không?”, Lộ Phi không nói thẳng ra, mà lại vòng vo một lúc.  

“Ừm, anh Lộ Phong có nói với tôi một chút, hình như Độc Hạt Bang này là thế lực được Tập đoàn Sơn Hạ huấn luyện, hơn nữa, hình như có mối quan hệ mật thiết với tổ chức Yakuza của nước Mặt Trời Mọc”, Hoàng Hách trả lời, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Lộ Phi. Là anh trai của Lộ Phong, vì liên quan đến bản thân, Lộ Phong không thể không nói với anh ta chuyện Hứa Tịnh bị tấn công hôm nay. Nếu đã như vậy, Lộ Phi vẫn nhắc đến chuyện này, vậy nhất định có chuyện gì khác muốn nói mà mà anh không biết.  

Quả nhiên, ngón tay Lộ Phi gõ lên mặt bàn, sau đó lặng lẽ nói: “Những thứ này chỉ là những thứ bề nổi thôi, Độc Hạt Bang không đơn giản như vậy đâu”.  

Ngập ngừng một lúc, Lộ Phi tiếp tục nói: “Hoàng Hách, cậu là người trong võ lâm đúng không?”.  

Ánh mắt nhìn Lộ Phi của Hoàng Hách lập tức trở nên cảnh giác.  

“Đừng lo, là một bí thư thành ủy, tôi cũng có tìm hiểu một chút về tình hình trong võ lâm”, Lộ Phi tươi cười nhìn Hoàng Hách nói: “Dạo này tiếng tăm của cậu quá nổi tiếng, phòng an ninh của Hải Thành đã đem tài liệu về cậu đặt lên bàn làm việc của tôi”.  

Trong lòng Hoàng Hách cũng đã hiểu. Nghĩ thì cũng đúng, là một bí thư thành ủy, một người có quyết sách lớn nhất Hải Thành, đương nhiên sẽ biết được nhiều chuyện mà người bình thường không thể biết, tìm hiểu về võ lâm cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng không ngờ anh mới có được Y Tiên Truyền Thừa được vài ngày, thì trên bàn làm việc của Lộ Phi liền xuất hiện tài liệu thông tin của anh, điều này khiến Hoàng Hách không thể không đánh giá cao về các cơ quan của nhà nước.  

“Yên tâm đi, từ những hành vi mấy hôm nay của cậu cũng thấy được, cậu không hề có nguy hiểm đến xã hội, ngược lại y thuật của cậu còn vô cùng có lợi cho xã hội, cho nên, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp cậu quá sâu, ngược lại trong một số chuyện, chúng tôi còn giúp cậu”, Lộ Phi cười ha ha nói.  

Nhìn Lộ Phi cười nói rất vui vẻ, Hoàng Hách lại không thể cười nổi.  

Ý của Lộ Phi trông có vẻ như đang khẳng định Hoàng Hách, nhưng nghĩ sâu hơn, sao lại cảm thấy như đang uy hiếp anh nhỉ, giờ Hoàng Hách không nguy hiểm đến xã hội, cho nên đất nước ủng hộ anh, giúp đỡ anh, cho dù anh làm sai một số chuyện cũng có thể bao dung cho anh, nhưng nếu anh làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của đất nước, phá hỏng trật tự xã hội, vậy thì đất nước cũng sẽ không nương tay mà giết anh luôn.  

“Xem ra cậu đã hiểu ý của tôi rồi”, Lộ Phi nhìn vẻ mặt sa sầm rõ rệt của Hoàng Hách rồi mãn nguyện gật đầu: “Hoàng Hách, cậu là một bác sĩ tốt, cũng đã cứu bố tôi, có ơn rất lớn với tôi, về công về tư thì tôi đều không muốn cậu gặp chuyện! Cho nên khi nghe tin cậu định trả thù Độc Hạt Bang, tôi lập tức đến ngay. Tôi đến không phải để ngăn cản cậu, mà là để bảo vệ cậu!”.