Nhưng nàng không thể bỏ mặc tình huống của Mộ Dung Bắc Uyên được.

“Khụ khụ, ngươi cầm lấy thuốc mỡ này.

Quay về bôi vào ngón tay Điện hạ, dùng băng gạc quấn lại, có trợ giúp cho xương cốt hắn khép lại, ngươi nói thứ này là ta phái người khác chuyển cho ngươi, không được nói khác.”
Chu Khiết vội vàng cất nó cẩn thận, Triệu Khương Lan mới xoay người rời đi.

Ngay khi trở về nhà họ Triệu, Triệu Khương Lan liền mất hết sức lực.

Triệu An Linh bị dọa sợ tới mức nhảy dựng: “Không phải tỷ đi theo Hứa Mạn Nhi đến Sơn Vương phủ sao, sao lại biến thành dáng vẻ quái quỷ này?”
Ngay cả sức lực nói chuyện Triệu Khương Lan cũng không có, cả người nóng như lửa đốt.

Triệu An Linh vội vàng đi tìm đại phu đến xem cho nàng.


“Ai u, vị tiểu thư này đã bị trọng thương rất nặng đấy! Cần tĩnh dưỡng, tốt nhất trong khoảng thời gian này không nên đi đâu cả.”
Nhìn thấy người trên giường yếu ớt tái nhợt, sắc mặt gần như trong suốt, Triệu An Linh bực bội dậm chân.

“Có nghe hay không, từ hôm nay trở đi, tỷ thành thật ở trong nhà cho ta, nếu không ta đánh gãy chân tỷ!”
Kinh Triệu phủ lúc này, đèn đuốc sáng trưng.

Tần Nguyên và người của Hạ Chiêu vương phủ thấy Chu Khiết mang theo một nữ nhân lại đây đều chấn động.

“Quản gia Chu, chẳng lẽ người bắt quận chúa đi lại là nữ nhân này sao?”
“Không sai.

Tần đại nhân, nàng không chịu nói tăm tích của quận chúa, điện hạ cũng bị nàng mê hoặc không thanh tỉnh, như thế giao cho các ngươi xử trí vậy.”
Hạ Chiêu vương vội vàng bước lên phía trước, chỉ vào nàng chửi ầm lên: “Đồ chết tiệt, còn không mau giao nữ nhi của bổn vương ra đây, nếu không bổn vương sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”
“Làm ta sống không bằng chết, khẩu khí thật lớn đấy, ta thật muốn xem các ngươi định xử trí ta thế nào.”
Nữ nhân nói xong, đột nhiên lấy trong tay áo ra một mặt dây chuyền ngọc bích.


Nàng ném ra bên ngoài, vững vàng rơi vào trong tay Hạ Chiêu vương.

“Thứ này là gì, cái này… huy hiệu?”
Hạ Chiêu vương dường như đã nghĩ đến điều gì đó, không hiểu sao lại mở to hai mắt, đây là lệnh bài của Tằng Kinh Huy Vương Phủ.

Mà Huy Vương trước đây không phải ai khác mà là đương kim Thánh Thượng.

“Làm sao ngươi có thứ này!”.

Kiếm Hiệp Hay
Nữ nhân ngửa mặt lên trời, cười to không ngừng: “Vật trân quý như vậy đương nhiên là chủ nhân của nó tự tay cho ta.

Hiện tại ngươi hỏi ta, chi bằng đến hỏi chủ nhân trước đây của nó.”
Nói tới đây, ánh mắt của nàng ta lạnh hẳn.

“Rất nhiều năm không gặp, vừa hay, ta cũng muốn gặp lại người xưa một lần.”
Tần Nghiên nhìn thấy ngọc bội cũng cực kỳ ngạc nhiên, hay là nữ tử này có liên quan gì đến nợ đào hoa của Hoàng Thượng chăng?
Hắn ta chỉ có thể cắn răng hỏi Hạ Chiêu vương: “Vương gia, ngài thấy chúng ta nên làm thế nào?”.