Mộ Dung Bắc Hải nói tiếp: “Ta e rằng cái chết của Phương Tú Yên không liên quan gì đến Hoàng Tần Minh, mà là với gia đình của ngươi.

Ngươi nói ngươi hết lòng yêu thương Phương Tú Yên, vậy sao lại gả nàng ta cho Hoàng Tần Minh? Thậm chí vào ba năm trước, hoàn cảnh gia đình của nhà Hoàng Tần Minh càng không thể so sánh với nhà ngươi.

Cha ruột của Hoàng Tần Minh chết khi còn trẻ, nhà chỉ có hai mẹ con, ngươi không lo lắng con gái mình sẽ chịu thiệt thòi khi gả cho hắn ta hay sao?”
Nhìn thấy bọn hắn uy hiếp, khuôn mặt Phương lão gia như sụp xuống.

Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nói: “Nếu còn không nói, cẩn thận ta sẽ bắt ngươi đến Kinh Triệu Phủ! Dùng cực hình thay phiên tra tấn, ta không sợ ngươi cứng miệng.”
“Ta nói, ta đã nói là được!”
Phương lão gia thở dài tuyệt vọng: “Không sai, thật ra cái chết của Yên Yên không liên quan đến Hoàng Tần Minh, thậm chí chúng nó còn cùng nhau dời ngày thành hôn, Hoàng Tần Minh cũng không sai, mà là Yên Yên, nó… đã có dự định cả đời cùng với anh họ nó.

Nhưng anh họ của nó là một người có thói trăng hoa, nên ta và mẹ nó cảm thấy không đáng tin cậy nên không chịu gả con gái cho hắn.


Không ngờ, anh họ Yên Yên sau khi uống rượu đã trượt chân và ngã xuống núi tử vong.”
“Dù sao chúng ta cũng là người thân của hắn ta, hắn ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta cũng rất đau lòng.

Nhưng mà Yên Yên cứ khóc lóc cả ngày, khuyên bảo thế nào cũng không được, sau này mới biết, chúng nó đúng là… đúng là đã xảy ra quan hệ, hắn ta đã cướp đi sự trong trắng của con gái ta.”
Chuyện là như vậy, tóm lại là gia đình khó hiểu.

Chuyện đã qua lâu như vậy, Phương lão gia vẫn có hơi căm phẫn.

“Nghĩ lại, không thể để con gái ta vì hắn mà lãng phí cả một đời, ta định tìm một gia đình bình thường lương thiện để kết hôn cho nó, khi đó Hoàng Tần Minh thường giao hàng cho cửa hàng nhà chúng ta, tính tình giản dị, dáng vẻ rất tốt bụng.

Ta thấy hắn ta có thiện cảm với Yên Yên, nên ta có ý tác hợp cho bọn hắn.

Sau khi Hoàng Tần Minh biết được ý định của ta, hắn ta rất chú ý đến Yên Yên, gửi mọi thứ đồ ăn ngon, còn làm mọi điều để con gái ta vui vẻ, Yên Yên cũng dần cảm động.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên thầm suy nghĩ.


Hoá ra ông ta thấy hắn ta là người thành thật, nên có ý định lừa dối.

Chẳng trách nhà họ Phương có điều kiện như vậy mà kết thân cùng nhà họ Hoàng, lại còn mai mối như vậy nhất định có điều bí ẩn.

Vẻ mặt Phương lão gia đau khổ: “Ta cũng biết chuyện như vậy là không tốt của gia đình chúng ta, nhưng ta thực sự yêu con gái mình, ta không muốn nó vì chuyện đó mà chôn vùi phần đời còn lại của mình.

Nó thực sự đã nghe theo lời khuyên của mẹ nó, lên kế hoạch kết hôn với Hoàng Tần Minh.

Hôn lễ đã được định trước, ngày thành hôn cũng đã được ấn định vào đầu xuân, nhưng trước khi cưới đứa con gái ngu ngốc của ta đã nói với Hoàng Tần Minh mọi chuyện.”
Mộ Dung Bắc Hải xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Vậy bởi vì trong lòng Hoàng Tần Minh còn khúc mắc, nên mới phải trì hoãn sao?”
“Không, việc Hoàng Tần Minh khiến ta cảm động nhất chính là, sau khi biết được quá khứ của Yên Yên, hắn ta vẫn bằng lòng tiếp tục thành hôn với con bé.”
Ngay lập tức ông ta lộ ra vẻ thất vọng: “Nhưng mà đứa trẻ ngốc Yên Yên này, vậy mà lại nói cho Hoàng Tần Minh, trong tim của nó chưa từng quên đi người anh họ đã chết kia! Ngày thành hôn càng đến gần, con bé càng không yên tâm.”
Mộ Dung Bắc Uyên cau mày lại.

Trước nay hắn chưa từng đồng cảm với một người đàn ông, như vậy xem ra Hoàng Tần Minh thật sự là một chữ “thảm” viết hoa!
Mộ Dung Bắc Hải hiểu ra: “Nhưng Hoàng Tần Minh vẫn không muốn từ bỏ, hai người bàn bạc dời lại ngày thành hôn, để nàng ta có thời gian bình tĩnh lại sao?”.