"“Các ngươi có thấy Thập hoàng tử từng ăn cái gì không?” Hoàng hậu lạnh lùng hỏi mọi người.

Sau khi Tần Lam Nguyệt bị ồn ào đánh thức, vốn còn có chút mơ hồ, đợi đến khi hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Nghe hoàng hậu hỏi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Thập hoàng tử, cũng chính là Đông Phương Anh.

Y đã ăn điểm tâm của nàng.

Nếu nàng đứng ra cũng không khác gì tự thừa nhận là nàng hạ độc giết chết Thập hoàng tử.


Nếu không đứng ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta tra ra.

Điều này không quan trọng.

Quan trọng là làm thế nào Đông Phương Anh có thể trúng độc? Vừa rồi y còn nhảy nhót làm bóng đèn giữa Đông Phương Lý và Tô Điểm Tình, sao lại đột nhiên trúng độc? Đứa nhỏ này trông rất hoạt bát, kỳ thật đáy mắt chỉ toàn vẻ trầm lắng, có sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác, hẳn là sẽ không dễ bị trúng chiêu.

Đang suy nghĩ, Tần Lam Nguyệt lại cảm giác được cỗ sát khí đó.

Nàng rùng mình, vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm, vẫn giống như vừa rồi, sát khí thoáng cái biến mất, ẩn nấp trong đám người căn bản không thể tìm được.

“Hoàng hậu nương nương, từ lúc Thập hoàng tử trúng độc đến bây giờ thời gian rất ngắn, hung thủ nhất định còn chưa kịp chạy ra ngoài, hay là kiểm tra từng người một xem có mang đồ ăn trên người hay không.” Tô Điểm Tình đứng ra đề nghị.

Tần Lam Nguyệt thầm nghĩ không tốt.

Từ lúc bắt đầu ngày cát tường, ánh mắt Tô Điểm Tình vẫn luôn ở trên người Đông Phương Lý.

Mà nàng ở bên cạnh Đông Phương Lý đút cho Đông Phương Anh ăn điểm tâm, Tô Điểm Tình nhất định đã nhìn thấy.

Nếu kiểm tra thức ăn, chắc chắn sẽ tìm thấy điểm tâm trong tay áo của nàng.

Lúc này Tô Điểm Tình đưa ra ý kiến, hẳn là muốn chĩa mũi dao về phía nàng.


Đông Phương Anh đột nhiên xảy ra chuyện, cỗ sát khí ẩn nấp trong đám người cũng như Tô Điểm Tình đề nghị kiểm tra đồ ăn.

Những chuyện này, nhìn thì có vẻ không có bất kỳ liên quan gì, nhưng giống như có một sợi dây vô hình liên kết với nhau.

Sợi dây này đang từng chút một tiếp cận nàng.

Tần Lam Nguyệt đứng ở trong đại điện, trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng sau lưng lại nổi lên từng đợt lạnh giá.

Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh cáo của Đông Phương Lý.

Y nói, không nên tùy tiện cho trẻ con ăn thức ăn, khi đó nàng không để ý, đến bây giờ mới biết được, ở trong cung này, tùy ý một động tác nhỏ đều có thể bị người ta lợi dụng.

“Người đâu, cẩn thận lục soát cho bản cung.” Hoàng hậu ra lệnh: “Nhất định phải tìm ra hung thủ.” Tần Di Nguyệt kiên trì, tiến lên một bước: “Mẫu hậu, nhi thần cho Thập đệ ăn điểm tâm.” Tô Điểm Tình nhìn thấy Tần Nguyệt Nguyệt đứng ra, khóe miệng nổi lên nụ cười không dễ phát hiện, chậm rãi lui vào trong đám người.


Hoàng hậu tựa hồ không nghĩ tới Tần Lam Nguyệt sẽ chủ động đứng ra, đáy mắt hiện lên một tia khác thường.

Thanh danh của Tần Lam Nguyệt cực kém, ngu xuẩn không não, từng làm không ít chuyện khiến người ta hổ thẹn, nàng làm thêm vài chuyện quá đáng cũng sẽ không có ai hoài nghi.

Nếu có người cố ý giết Thập hoàng tử, nhất định sẽ chi tiết cẩn thận, sẽ không lưu lại dấu vết, khả năng tìm được hung thủ là rất nhỏ, nhất định phải tìm một kẻ chịu tội thay, mà Tần Lam Nguyệt vừa hay là con dê gánh tội tuyệt vời.

Trong lòng Hoàng hậu có tính toán, nháy mắt với ma ma bên cạnh.

Hai ma ma kia trong nháy mắt hiểu rõ, lặng lẽ rời đi.

"Ngươi không hạ độc vậy vì sao Thập hoàng tử lại trúng độc? Thức ăn trong cung điện này không có độc, những người khác đều tuân thủ quy củ, không dám mang đồ ăn vào, chỉ có ngươi vi phạm quy định mang điểm tâm vào, ngoại trừ ngươi còn có thể là ai?” "Giao thuốc giải ra cứu Thập hoàng tử, bản cung có thể nhẹ nhàng xử trí.”.