Biểu tình của Tam vương gia âm trầm.
Sau ngày cát tường, khi hắn biết Nguyệt Lộ sống lại thì cực kỳ kinh hãi.
Nguyệt Lộ sống lại, hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc với nàng ta, lại không dám đến cửa thăm hỏi, cả ngày bất an.
Đột nhiên, thoáng một cái mấy ngày trôi qua, Nguyệt
Lộ sống lại cũng không hề đề cập chuyện gì liên quan đến hắn.

Hắn tưởng rằng sự kiện kia được xem như bỏ qua nên cũng yên lòng.
Ai ngờ, đột nhiên phụ hoàng lại gả Nguyệt Lộ cho hắn, còn để hắn cưới nàng ta vào cửa với thân phận bình thế.
Vốn hắn không có quyền cự tuyệt.
Vừa nghĩ đến chuyện phát sinh vào cái ngày cát tường hôm đó, nghĩ đến Nguyệt Lộ muốn gả cho hắn, lại nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng đáng sợ của phụ hoàng, trái tim hẳn đập rộn không dứt.

“Huynh nói chuyện đi, tại sao không nói lời nào? Rốt cuộc là ta có chỗ nào không được? Tại sao đột nhiên huynh lại cưới nàng ta? Tại sao lại cưới bình thế?” Tần Tuyết Nguyệt sắp hỏng đến nơi rồi,
Vì muốn gả cho Tam vương giả, nàng ta đã phí hết tâm tư phá hỏng hôn sự giữa hắn và Tần Lam Nguyệt, cuối cùng nàng ta cũng được lên làm chính phi đúng như ý nguyện.

Với thế lực của Tần gia, nếu như không phạm phải sai lầm quá lớn, cái ghế chính phi của nàng ta không thể nào bị phế.

Sau này, nếu như Tam vương gia trở thành Thái tử,
Hoàng đế, nàng ta cũng sẽ thuận lý thành chương lên làm
Thái tử phi, Hoàng hậu.
Thế nhưng, lúc này vừa mới thành hôn được một tháng, hắn lại cưới bình thê vào cửa! “Đông Phương Lạc, lúc cưới ta huynh đã nói thế nào? Huynh từng nói sẽ yêu thương ta, huynh từng nói, cho dù bị ép cưới những nữ nhân khác, vĩnh viễn ta cũng là chính phi của huynh, bây giờ thì tính là cái gì?”
Nàng ta nhìn thấy Tam vương gia một mực cúi đầu không nói lời nào, cơn tức giận càng dâng trào, lôi kéo hắn như phát điên: “Huynh nói chuyện đi, huynh giải thích cho ta mau lên.”
Vốn tâm tình của Tam vương gia đã rất kém rồi, bị Tần Tuyết Nguyệt quậy một trận, sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn.
“Ngươi yên tĩnh một chút cho ta.

Nói xong, hắn sa sầm mặt đứng dậy bỏ đi.
“Huynh muốn đi đâu? Hôm nay huynh phải giải thích cho ta” Tần Tuyết Nguyệt bắt lấy tay áo của hắn.
Tam vương gia cực kỳ phiền muộn, hắn dùng sức hất nàng ta một cái.
Tần Tuyết Nguyệt chưa hết bệnh, bị hắn phẫn nộ hất đi, nàng ta lảo đảo, suýt chút nữa đã đụng vào bàn.
Nàng ta thấy Tam vương gia đánh mình, cơn giận dữ càng bốc lên, gần như là nặn ra từ trong kẽ răng: “Đông Phương Lạc, huynh lại dám đối xử với ta như vậy! Huynh lại dám đánh ta?”
“Huynh thật quá đáng.


Đông Phương Lạc, ta cảnh cáo huynh, đừng có ép ta.

Nếu ép ta, hai chúng ta ai cũng đừng mong tốt hơn.

Những chuyện mà ngươi để hạ nhân đi làm, bất kỳ chuyện này cũng có thể khiến huynh thân bại danh liệt, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách.
Tam vương gia nghe nàng ta nói vậy, khí thế trên người đột nhiên biến hoá.
Trong cơn tức giận xen lẫn sát khí.
Hắn âm u thâm trầm xoay người, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Âm thanh của hắn cũng khác với ngày thường, dữ tợn, đáng sợ, điên cuồng và khát máu.

Tần Tuyết Nguyệt bị sát khí đột ngột tỏa ra từ hắn dọa sợ hết hồn.
Cho đến tận bây giờ nàng ta chưa từng nhìn thấy một
Đông Phương Lạc đáng sợ như vậy.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Tam vương gia ép đến gần từng bước một.
Tần Tuyết Nguyệt lùi về phía sau mấy bước, nàng ta nghĩ Tam vương gia không thể nào giết mình, không bằng nhân cơ hội này nói rõ ràng, nàng ta ngước mặt: “Vương gia, có một số việc trong lòng huynh và ta đều biết rõ, chúng ta cùng hội cùng thuyền.

Nếu như huynh chọc vào ta, ta…”
Nàng ta còn chưa nói hết, Tam vương gia đã giơ tay tóm lấy cổ nàng ta.
Bàn tay của hắn rất lớn, gần như là bao trọn cả cái cổ của nàng ta.
Năm ngón tay tựa như sắt thép siết chặt, trong nháy mắt sắc mặt của Tần Tuyết Nguyệt biến thành màu gan heo.

Nàng ta há miệng, liều mạng hít thở không khí mới mẻ, hai bàn tay muốn bắt lấy cánh tay của Tam vương gia.