*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xa xa nghe thấy tiếng hét của phu xe, tiếng roi ngựa vung lên vang dội, xe ngựa kia vội vàng lao đến như là hổ dữ ăn thịt người vậy, khiến ai gặp cũng phải tránh ra.

Hộ vệ ở hai bên xe ngựa ai cũng phách lối, ngạo mạn, dùng lỗ mũi nhìn người.

Thật là phách lối mà! Oai phong quá mà!

Quả nhiên là đầu thai cũng cần có kỹ thuật.

Cùng là nữ nhân, nhìn xem người ta sống như vậy mới gọi là thoải mái đó.

Lại nhìn xem, nàng ta sống như vậy thật khiến người ta ghen tị mà.



người trong xe ngựa nhìn thấy nàng.

“Dừng xe, dừng xe,.

” Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói của nữ nhân, phu xe mặc dù ngạo mạn nhưng cũng không dám có nửa điểm bất kính với người bên trong xe ngựa, nghe thấy mệnh lệnh này liền lập tức kéo giấy cương.

Két một tiếng… Tuấn mã hí lên, vó trước giương cao trong không trung, tư thế kia giống như là phải lật đổ xe ngựa vậy.

Cũng may, phu xe và ngựa đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, phu xe dùng sức kéo một cái, con ngựa kia vững vàng bình tĩnh hạ xuống, xe ngựa cũng dừng lại an toàn.

Hộ vệ hai bên lập tức bao vây xe ngựa, không để người ngoài lại gần, mọi người hai bên đường phố ai cũng đều quỳ xuống.

“Tham kiến công chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…”

Ngoại trừ thị vệ bên ngoài thì cả một con phố lớn chỉ còn lại một người Phượng Khương Trần đứng đó, rất nổi bật.

Không còn cách nào khác, nàng không có nô tính, vừa thấy người của hoàng gia liền quỳ xuống.

Cặp mắt quét sang hai bên trái phải, phát hiện chỉ có một mình mình đứng, Phượng Khương Trần hơi do dự một chút, đang chuẩn bị quỳ xuống.

Nhưng ngay lúc này một thiếu nữ mặc ky trang xanh da trời nhảy xuống từ xe ngựa, sau đó bước đi uyển chuyển về phía Phượng Khương Trần.

Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, nhất cử nhất động đều cho thấy thái độ kiêu kỳ, đẳng cấp hơn người, tay giơ lên một cây roi màu vàng, mang theo mấy phần dã man.

Vụt!

Quất ra một roi trên mặt đất, đánh ra một vệt trắng rất sâu trên đá xanh của nền nhà.

Phượng Khương Trần thấy thế cũng biết là đối phương nhắm vào nàng.

Bởi vì nữ nhân này là muội muội cùng một mẹ với Đông Lăng Tử Lãng – Công chúa An Bình.

Một nữ tử bị chiều chuộng đến tận trời, một nữ tử mà mỗi lời nói hành động đều rất ngạo mạn, vô lễ.

Đúng như dự đoán, công chúa An Bình thấy biểu tình không chút sợ hãi của Phượng Khương Trần, trên mặt thoáng qua một tia chán nản, không tốt nói: “Phượng Khương Trần, thấy bản công chúa còn không mau quỳ xuống”

Quỳ?

Phượng Khương Trần hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó là dáng vẻ như vừa mới hiểu ra.