Chương 60

Trương Lệ nghe tim mình đánh “thịch” một cái. Bà nói, “Phải, các anh tìm Tiểu Bình sao?”

Một tên cảnh sát cười khẩy, “Ngô Bình phạm tội rồi, bảo anh ta ra đây”.

Ngô Bình cười nhạt, “Tôi phạm tội gì?”

Tên cảnh sát nọ không nói hai lời, lập tức phất tay, “Còng tay anh ta lại!”

Ngô Bình lùi lại một bước, cười nói, “Cho tôi năm phút, tôi muốn gọi hai cuộc điện thoại”.

Anh biết, có ai đó đang giở trò với mình.

Tên cảnh sát lạnh lùng nói, “Cho anh ba phút”.

Ngô Bình gật đầu. Cú điện thoại thứ nhất,, anh gọi cho Đường Tử Di. Nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn, còn đang cần đến anh, chắc chắn họ sẽ giúp anh.

Cú điện thoại thứ hai, Ngô Bình gọi cho một người tên Lý Quảng Long, còn được giới anh chị gọi là “anh Long”. Trước đây Lý Quảng Long từng đến nhà giam nhờ anh khám bệnh, khí thế oai phong lắm, Lý Thịnh Quốc gặp người này thì ngoan ngoãn vô cùng.

Có điều, sau khi Ngô Bình trị được bệnh lâu năm cho Lý Quảng Long, đối phương lập tức nhìn anh bằng con mắt khác. Lý Quảng Long gọi Ngô Bình là “em trai”, còn bảo là nếu sau này anh gặp rắc rối ở tỉnh K thì cứ việc nhờ vả.

Sau khi hai người họ bắt máy, anh lập tức thuật lại tình hình một cách nhanh chóng.

Anh vừa gọi xong, Chu Thanh Nghiên cũng bước ra. Cô ấy hỏi, “Anh Ngô à, chuyện gì vậy?”

Ngô Bình đáp, “Thanh Nghiên à, có lẽ có ai đó đang chơi tôi. Cô nhờ bố cô điều tra nhé”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu, “Anh cứ yên tâm!”

Sau đó, Ngô Bình bị còng tay và đưa lên xe. Xe bóp còi rồi phóng đi.

Ngồi trên xe, Ngô Bình bỗng cảm thấy có gì không ổn. Tuy đám cảnh sát này mặc đồng phục, nhưng ánh mắt của bọn chúng rất bất thiện, toát ra vẻ độc ác, chẳng giống người của chính phủ chút nào. Lẽ nào là giả mạo?

Nghĩ đến khả năng này, anh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải là người của chính phủ chơi anh, thì không có gì phải sợ cả.

“Các anh thuộc sở nào thế?”, Ngô Bình hỏi.

Một trong số chúng lạnh lùng đáp, “Đừng hỏi những chuyện không nên hỏi. Đến nơi khắc biết!”

Ô tô chạy được một đoạn thì lái vào một con đường vắng vẻ. Chẳng bao lâu sau, xe đã chạy vào một nhà xưởng. Nhà xưởng rộng lớn này đã ngừng hoạt động, không có lấy một bóng người, yên ắng vô cùng.

Xe đã dừng lại, có kẻ đẩy Ngô Bình xuống xe. Đối diện anh là một nhà xưởng rộng rãi, có một người đàn ông rất sắc bén đang ngồi bên trong, nom ông ta khá tiều tuỵ, cứ như ba ngày rồi không ngủ vậy. Đó chính là Tống Hồng Bân.

Vừa nhìn thấy Tống Hồng Bân, Ngô Bình đã hiểu ngay mọi chuyện. Chú thuật của anh hiệu nghiệm rồi!

“Tống Hồng Bân, là ông!”, anh nhìn kẻ thù trân trân, gằn từng chữ một.

Tống Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, “Oắt con! Hôm đó cậu nói cậu nguyền rủa tôi mãi mãi gặp ác mộng, sống không bằng chết, tôi không nhớ sai chứ?”