Chương 57

Hai người nhàn nhã tán ngẫu, đột nhiên có hai tia sáng loé lên ánh lên người Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình. Đây là tia sáng từ đao kiếm, chúng lao tới rất nhanh, nhưng mắt của Ngô Bình vẫn bắt kịp quỹ đạo của chúng.

Ngô Bình lập tức lách người, đồng thời lao về phía Chu Thanh Nghiên. Tốc độ của anh rất nhanh, Chu Thanh Nghiên chỉ kịp hô lên một tiếng thì hai người đã lăn xuống đất rồi.

Cùng lúc đó, hai con dao ấy đã xượt qua áo của họ rồi cắm phựt vào cái cột ở đằng sau.

Ngô Bình lập tức nhìn về phía vườn hoa, mắt anh rất nhanh, hơn nữa còn có thể nhìn xuyên qua cây cối rậm rạp vào bóng tối, anh nhìn thấy một người mặc đồ đen đang chuẩn bị phi tiếp con dao thứ ba đi.

Ngô Bình im lặng rồi nhặt một cục đá to như quả trứng gà ở dưới đất lên rồi ném về phía đó, cục đá bay đi với tiếng vun vút rồi đập mạnh vào đầu người đó.

“Hự!”

Cục đá đã trúng vào mắt bên trái của người đó, vành mắt rách ra, một cơn đau truyền tới khiến hắn ngất xỉu.

Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh, không thấy sát thủ nào khác nữa thì mới thở phào một hơi rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy.

Ban nãy, Ngô Bình lao tới quá nhanh nên đã đè lên ngực của Chu Thanh Nghiên đau điếng, cô ấy vừa kinh hãi vừa xấu hổ: “Anh Ngô, anh không sao chứ?”

Ngô Bình lắc đầu rồi cau mày hỏi: “Nhà cô có kẻ thù à?”

Chu Thanh Nghiên nghệt mặt ra đáp: “Chắc không đâu, sao lại có sát thủ nhắm vào chúng ta được nhỉ, hơn nữa còn định giết cả anh nữa”.

Ngô Bình đi vào phòng khách trước, thấy Chu Viễn Sơn vẫn đang đột phá mà không hề hấn gì. Ngay sau đó, anh đi tới cạnh người mặc đồ đen đang hôn mê rồi giơ tay vỗ vào mặt hắn, người đó mới dần tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, người đó đã gào thét đau đớn, mắt trái bị chọc thủng, làm một nửa bên mặt lún xuống, đau không thể tả.

“Mày là ai? Tại sao lại định giết bọn tao?”, Ngô Bình hỏi với vẻ lạnh lùng.

Người áo đen cười nham nhở: “Tránh được dao của tao chứng tỏ mạng mày lớn đấy! Nhưng chúng mày không thoát được đâu”.

Hắn vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi cắm lên đầu hắn. Người đó lập tức trợn trừng mắt như bị khống chế, hỏi gì phải đáp nấy.

Ngô Bình hỏi lại: “Mày là ai?”

“Tôi là Từ Đao, người trong giang hồ gọi là Truy Hồn Phi Đao”, hắn ngẩn ra rồi thành thật đáp.

“Ai sai mày giết bọn tao?”

“Là mệnh lệnh của Bỉ Ngạn, họ bảo tôi giết Chu Viễn Sớn, tôi thấy hai người vướng víu nên mới định xử lý trước”.

“Bỉ Ngạn kia là gì?”

“Là một tổ chức sát thủ, tôi là một thành viên trong số đó”.

“Mày có biết ai trả tiền để lấy mạng Chu Viễn Sơn không?”