Chương 2

Ngô Bình nhận lấy rồi cất đi cẩn thận, sau đó nói: “Vâng, cảm ơn mọi người nhiều, không cần tiễn em nữa đâu, em đi đây!”

Anh là người không câu nệ nên chỉ vẫy tay vài cái rồi đi luôn.

Sau đó, Ngô Bình bắt một chiếc taxi đi về phía bến xe.

Ngô Bình ngồi trên xe rồi thầm nói: “Cuối cùng cũng sắp được về nhà rồi!”, trong mắt anh có vẻ nhớ nhung và thù hận.

Bây giờ, mạch suy nghĩ của anh chợt trở lại hai năm trước. Khi ấy, anh vẫn còn đang là sinh viên năm hai với thành tích xuất sắc. Nhưng cuộc đời luôn không thiếu những sự cố bất ngờ, trên đường đi làm, bố anh đã bị một chiếc xe phóng với vận tốc nhanh đâm cho tử vong tại chỗ.

Người gây tai nạn là cậu ấm nhà giàu tên là Tống Thế Kim, gã không chỉ phóng nhanh mà còn sử dụng bia rượu. Nhưng vì gia đình có điều kiện, người nhà gã đã thông qua các mối quan hệ để tác động đến vụ án. Cuối cùng, toag án đã quy hết trách nhiệm cho bố Ngô Bình, và bắt nhà anh phải bồi thường hai trăm nghìn.

Còn kẻ uống rượu say rồi lái xe gây ra tai nạn là Tống Thế Kim đã được người nhà hắn thuê một người khác chịu tội thay, nên bây giờ gã vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Lúc đó, thấy chuyện này có điểm bất thường nên Ngô Bình đã bắt tay vào điều tra. Nhưng trong quá trình tìm chứng cứ, anh đã bị một nhóm người cầm dao đuổi giết, trong lúc hỗn loạn, anh đã cướp được một con dao và đâm một người trong số đó bị thương nặng.

Chính anh cũng bị thương, máu nhỏ lên miếng ngọc bội trước ngực nên vô tình đã kích hoạt cấm chế gì đó. Từ ấy, anh đã tiếp nhận được truyền thừa vô thượng của nên văn minh cổ đại và một năng lực đặc biệt là nhìn thấu vạn vật.

Nhờ đó, anh có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ như kinh mạch, máu huyết và các dây thần kinh trong cơ thể con người, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy những thứ vượt qua phạm trù nhận thức của con người như tiên và phât, ma và quỷ.

Truyền thừa trong miếng ngọc bội ấy rất đa dạng, có y thuật, pháp thuật, trận pháp và võ thuật,… vô cùng kỳ diệu.

Khi những thông tin ấy dội vào trong tiềm thức, Ngô Bình vô cùng sững sờ, sau đó anh đã bị bắt, khởi tố và bị tuyên án năm năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích với người khác.

Sau khi vào tù, Ngô Bình tập trung nghiên cứu miếng ngọc bội này. Anh tập trung nghiên cứu về y học và võ thuật. Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, anh đã trở thành thần y ở trong tù.

Một năm sau, đến người ở bên ngoài cũng lũ lượt kéo nhau vào tù để nhờ anh chữa bệnh. Anh không nhận tiền mà chỉ mong được giảm án. Điều này khiến địa vị của anh tăng vọt, đến trưởng ngục Lý cũng phải khách sáo với anh và đổi xưng hô.

Đương nhiên so với y học thì tài võ nghệ của anh còn đỉnh hơn, nhưng chưa có chỗ để phát huy nên chưa ai biết điều này cả.

“Mẹ, em gái, con sắp về rồi!”

“Tôn Tinh, chờ anh thêm vài năm nữa, nhất định anh sẽ bù đắp cho em xứng đáng!”

“Tống Thế Kim! Nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”