Chương 144
Lãnh Như Yên: “Nhà nhà họ Lãnh của em cũng có một nửa dòng máu võ lâm trong người, nhưng em không có thiên bẩm nên chẳng thể đột phá lên cảnh giới Khí được”.
Thấy hai người đó nhàn nhã ngồi nói chuyện với nhau, Vương Kiêu Đằng cười lạnh nói: “Xem ra con người khi sắp chết đều trở nên điên dại. Ngô Bình, tao khuyên mày nên gọi về nhà trăng trối đi là vừa”.
Tôn Tinh: “Đúng đấy, mau gọi cho người thân đi, chứ chúng tôi không lo hậu sự cho anh được đâu”.
“Ồn ào!”
Ngô Bình vung tay lên, Vương Kiêu Đằng và Tôn Tinh đột nhiên không thể lên tiếng được nữa. Cả hai há hốc miệng nhưng không nói được một từ nào, họ hoảng hốt không hiểu ra làm sao, không lẽ Ngô Bình biết tà thuật ư?
Lãnh Như Yên sáng mắt nói: “Anh Ngô có công phu thâm hậu quá!”
Ngô Bình cười nói: “Cô muốn học không? Sau này tôi sẽ dạy cho!”
Lãnh Như Yên mừng rỡ: “Thật không ạ? Cảm ơn anh!”
Bụp!
Sau đó, cửa bị đạp đến mức rơi luôn xuống đất uỳnh một tiếng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, miệng ngậm xì gà bước nhanh vào. Ông ta không cao, tướng mạo cũng bình thường, nhưng có phong cách bặm trợn, khí chất này đủ khiến những người nhát gan sợ hết hồn vía.
Có cả chục người đi theo sau ông ta, ai cũng là cao thủ cả, trong đó có hai người ở cảnh giới Khí.
Trông thấy ông ta, Đinh Sâm gào lên: “Bố ơi, bố mau giết nó đi! Nó bắt con uống nước tiểu, hu hu…”
Đinh Sâm khóc lóc thảm thương, chỉ muốn giết Ngô Bình ngay lập tức, chỉ mong anh chết càng thảm càng tốt.
Người đàn ông đó chính là Trác Khang, ông ta liếc nhìn con trai mình rồi tỏ vẻ ghét bỏ mắng: “Thằng vô dụng!”
Ông ta phớt Đinh Sâm rồi đi về phía Ngô Bình, sau đó ngồi xuống đối diện anh, còn người của ông ta thì bắt đầu thu dọn hiện trường, ngoài Lư Tuấn Phi và Tô Văn ra thì những người còn lại đều bị đuổi đi hết.
Người đàn ông thở ra một làn khói rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Biết tôi là ai không?”
“Có, ông la Trác Khang, đồ đệ của ông ba nhà họ Từ”, Ngô Bình biết, đồng thời cũng đang quan sát Trác Khang. Không ngờ Trác Khang này cũng là cao thủ cảnh giới Khí, hơn nữa chắc đã đạt đến trình độ Luật Động rồi.
Trác Khang nghiến răng nói: “Nếu biết thì sao cậu vẫn dám động tới con trai tôi? Cậu chán sống rồi à?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với con trai ông, là cậu ta gây sự với tôi trước. Tôi chưa giết cậu ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.
Trác Khang bật cười: “Nể mặt tôi ư?”
Ông ta gật gù nói: “Cậu tưởng có chút tu vi này thì có thể đè đầu cưỡi cổ tôi hay sao?”
Lư Tuấn Phi vội đi tới nói: “Ông Trác, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, lẽ ra tôi không nên cho hạng người như Ngô Bình tham gia vào buổi tiệc hôm nay”.