Chương 127
Lý Quảng Long lo sốt vó, nhưng không dám nhiều lời, chỉ đành ra hiểu bằng ánh mắt với Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi thẳng: “Vết thương trên lưng của ông tư là do súng gây ra à?”
Ông tư cả kinh: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi thấy giống do đao gây ra hơn, vì vậy mới cắt trúng các dây thần kinh, gây tổn thương tới cột sống, mỗi khi trở trời, lưng ông sẽ rất đau”.
Ông tư gật đầu: “Cậu nói đúng, còn gì nữa không?”
Ngô Bình: “Bệnh đau dạ dày của ông tư chắc cũng hoành hành trên chục năm rồi, dù mấy năm trở lại đây ông đã chú ý giữ gìn, nhưng vẫn thường xuyên bị đau”.
Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Còn có cơ mặt của ông nữa, do dây thần kinh có vấn đề nên ảnh hưởng đến biểu cảm, song nếu không để ý kỹ thì khó mà phát hiện ra được”.
Ông tư liên tục gật gù: “Không hổ là thần y! Ban nãy, tôi không nhận ra, mời cậu vào trong”.
Ba căn bệnh của ông tư mà Ngô Bình vừa kể chỉ có người thân trong gia đình ông ấy biết, chứ người ngoài thì không. Ngô Bình có thể phát hiện ra thì chứng tỏ y thuật của anh rất cao.
Đích thân ông tư dẫn Lý Quảng Long và Ngô Bình tới biệt viện thứ hai, sau đó tới một căn nhà yên tĩnh.
Có mấy người đang đứng bên ngoài, Kim Vĩnh Lợi và ông lão kia cũng đang có mặt ở đây.
Thấy ông tư dẫn Ngô Bình tới, Kim Vĩnh Lợi ngẩn ra, không hiểu ra sao.
Anh ta vội vàng bước tới hỏi: “Chú Từ, sao chú lại cho thằng này vào đây?”
“Cháu nói thần y Ngô ư?”, ông tư hỏi.
Kim Vĩnh Lợi sững người: “Thần y á? Chú tư, cháu biết nó, nó không phải thần y gì đâu, chỉ là một thằng ất ơ thôi. Nếu nói đến y thuật thì ông Bao đứng sau cháu đây mới là nhân vật tài ba trong giới y thuật”.
Ông tư bình thản nói: “Thế à? Vậy mau mời cả hai vào”, ông ấy không tiết lộ về khả năng của Ngô Bình, mà mời cả hai cùng vào.
Kim Vĩnh Lợi mừng thầm rồi đi theo sau.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thằng kia, mày lừa lọc giỏi đấy, lừa được hẳn nhà họ Từ cơ mà”.
Ngô Bình nói: “Chú ý cách ăn nói của anh, tôi là thầy thuốc được ông tư mời tới”.
Kim Vĩnh Lợi cười khẩy: “Lần trước thì mày nhận là chuyên gia cược ngọc, giờ lại đến bác sĩ? Mày còn thân phận nào khác nữa thì nói ra luôn một thể đi”.
Ngô Bình: “Có đấy, tôi còn là cao thủ cảnh giới Khí nữa”.
Vì sợ quấy rầy ông cụ Từ nên Kim Vĩnh Lợi không dám cười to, anh ta lắc đầu nói: “Không hiểu Tử Di nhìn trúng điểm nào ở mày nữa”.
Lúc này, bọn họ đã đi vào một căn phòng, có một ông lão đang nằm trên chiếc giường mang phong cách cổ, mái tóc bạc lưa thưa, bộ râu dài cùng gương măt hiền từ.