Chương 110

Bóng trắng này không thể gọi là người được, vì không có mặt, các đường nét mờ tịt, bóng trắng mặc chiếc áo như áo ngủ, chỉ có đôi mắt sáng quắc ánh lên màu tím nhạt.

Ngay khi đối diện với đôi mắt ấy, tay phải của Ngô Bình lập tức kết ấn, sau đó thúc giục chân khí Huyền Hoàng trong cơ thể rồi hô lên: “Bất động!”

Anh vừa thi triển Trấn Ma Ấn, dùng chân khí để trấn áp ma quỷ.

Nhờ đó, Ngô Bình há miệng phun ra một luồng chân khí hình bùa chú, bắn lên người bóng trắng đó.

Bóng trắng há miệng, nhưng không nói ra được tiếng người, mà là những âm thanh quỷ dị, sau đó toàn thân run rẩy rồi thu nhỏ bằng một nửa kích thước ban đầu.

Ngô Bình thấy có tác dụng thì tập trung tinh thần rồi kết ấn bằng cả hai tay rồi hô: “Diệt!”, đây là Diệt Ma Ấn.

Anh lại phun ra một luồng chân khí nữa bắn lên người bóng trắng ấy, mặt bóng trắng đã hiện lên rõ ràng là một cậu nam sinh tuấn tú chỉ khoảng 17 tuổi.

Cậu ta ngẩn ngơ nhìn Ngô Bình với vẻ tò mò và mờ mịt.

Ngô Bình hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình phát hiện tà khí trên người bóng trắng đã bị mình xử lý hết, đây chính là ý thức ban đầu của cậu ta.

Cậu học sinh đó mở miệng nhưng không nói được gì, song lại có giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình.

“Tôi là Lý Lạc Thư”.

Ngô Bình: “Ba nữ sinh năm xưa bị cậu hại chết đúng không?”

“Tôi… tôi không hại họ, chỉ là tôi cô đơn quá nên muốn có người bầu bạn thôi”, cậu ta cúi đầu xuống với vẻ bi thương.

Ngô Bình: “Cậu không hại họ, nhưng họ đã chết vì cậu. Người chết rồi thì hồn về trời, cơ thể về đất, tại sao cậu vẫn còn ở lại nhân gian?”

Lý Lạc Thư: “Tôi… ngày xưa tôi thích một cô gái, nhưng cô ấy chê tôi nghèo nên sau khi tốt nghiệp đã đi học ở thành phố lớn. Tôi rất nhớ cô ấy, một hôm, tôi nhảy từ trên cao xuống để kết thúc mạng sống. Nhưng không biết tại sao, về sau ý thức của tôi lại quay về nơi đây, tôi vẫn nhớ cô ấy, muốn gặp lại cô ấy một lần”.

Ngô Bình cau mày: “Khốn kiếp! Cậu không nên xuất hiện mới đúng! Giờ tôi sẽ đưa cậu về đúng nơi của mình”.

Anh kết ấn bằng hai tay rồi nói: “Biến mất!”

Đôi tay của Ngô Bình biến ảo, ý thức của Lý Lạc Thư đã biến thành một cơn mưa ánh sáng rồi tan biến.

Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết đang đứng ngẩn ngơ ở cửa, cả hai đều đang há hốc miệng với vẻ kinh ngạc.

Ngô Bình rất bối rối, có phải anh thể hiện hơi quá rồi không?”

Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Hai người ngây ra đó làm gì? Đi thôi”, anh bước đi trước, Hà Tất Sĩ và Chu Nhược Tuyết vội vã chạy theo sau.

Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, anh vừa làm gì thế?”