Trong nháy mắt mọi chuyện được làm sáng tỏ!
Trong đôi mắt của Phương Hy Văn đột nhiên hiện lên sự hận thù sâu sắc.
Không nghĩ tới vậy mà Phương Bảo Quyên lại chính là người vay nợ.
Hơn nữa, cô ta còn sai khiến Triệu Mạnh Hùng vay ba tỷ đồng liền.
Trần Hạo Hiên nghe đến đây thì nở một nụ cười khinh thường.
Quả nhiên là người nhà họ Phương làm.
“Đi đi, đi thu nợ đi.” Trần Hạo Hiên lạnh lùng nói với Tọa Sơn Hổ.
Nhà họ Phương vô tình thì anh cũng không cần có nghĩa.

Nếu như không phải là bọn họ còn có quan hệ ruột thịt với Phương Hy Văn, thì thậm chí anh sẽ tự mình ra tay.

Tọa Sơn Hổ nào dám thu món nợ này, lập tức nói: “Nếu món nợ này có liên quan đến ngài thì chúng tôi xem như không biết gì… Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm.”
Trần Hạo Hiên lắc đầu một cái: “Tôi nói, cho cậu đi thu nợ.

Hơn nữa, một đồng cũng không thể thiếu.”
Tọa Sơn Hổ lăn lộn trong thế giới ngầm đã lâu và kỹ năng nghe lời đoán ý là một trong những kỹ năng quan trọng nhất.
Vậy nên, anh ta lập tức hiểu ý của Trần Hạo Hiên, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi về phía Phương Bảo Quyên.
Phương Bảo Quyên nhìn thấy Tọa Sơn Hổ đi tới thì sợ đến mức chân run không đứng vững nổi.
Vì sao, vì để Phương Hy Văn không bị khó xử.
Tọa Sơn Hổ nhìn chằm chằm vào Phương Bảo Quyên, vừa đi tới trước mặt cô ta, Tọa Sơn Hổ đã ném từ giấy xuống đất: “Phương Bảo Quyên đúng không, trả tiền nợ đi.”
Phương Bảo Quyên há miệng chuẩn bị nói gì đó.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tọa Sơn Hổ đã chặn họng: “Không trả tiền cũng được, tôi có cách của tôi.”
Cái giọng điệu kia đúng là khác biệt một trời một vực như khi nói chuyện với Phương Hy Văn.
Phương Bảo Quyên sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể sắp xếp từ ngữ để thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Cô ta vội vàng quay đầu lại nói với bà cụ: “Bà nội, bà cho cháu vay ít tiền đi.

Cháu xin bà, cháu không muốn đắc tội với anh Hổ.”
Bà cụ cắn chặt hàm rằng, hỏi: “Đây chính là vở kịch vui mà cháu bảo muốn cho bà xem đấy à?”
Phương Bảo Quyên quay đầu lại nhìn Tọa Sơn Hổ đang bước từng bước tới gần mình, trực tiếp bật khóc: “Bà nội, bà giúp cháu đi mà, bà giúp cháu lần này đi mà.”
Bà cụ Phương hết cách rồi, không thể làm gì khác là lấy ra một tờ chi phiếu.

“Anh Hổ, ngài xem số tiền được ghi bên trên có đủ hay không?”
“Là Tề Phong Lâm gọi cậu tới đúng không? Tề Phong Lâm là cháu rể của tôi đấy.”
“Cậu xem, có thể bớt cho chúng tôi một chút được hay không?”
Tọa Sơn Hổ cầm lấy tờ chi phiếu, hừ lạnh: “Tề Phong Lâm là cái thá gì?”
Bà cụ Phương nghe vậy thì câm nín.
Sau đó, người của Tọa Sơn Hổ bắt đầu trang trí lại cửa hàng.
Sau khi cửa hàng được sửa sang xong, của hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn cũng bắt đầu mở cửa.
Người nhà họ Phương cũng không ở lại cửa hàng Bách Thảo mà lập tức trở về nhà họ Phương.
Trên đường về, bà cụ giận đến tím người.
“Phương Bảo Quyên, hôm nay cháu đã khiến bà mất hết sách thể diện rồi đấy!”
Phương Bảo Quyên cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô ta vốn tưởng rằng một khi Triệu Mạnh Hùng ra tay thì Phương Hy Văn không thể nào khai trương cửa hàng được, như vậy bà nội sẽ trả lại cửa hàng cho mình.
Phương Bảo Quyên cắn chặt răng hỏi: “Bà nội, có phải bà gọi điện thoại cho Tề Phong Lâm đúng không.”
Bà cụ Phương gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Phương Bảo Quyên mím môi, nghĩ thầm nhất định là Tề Phong Lâm ra tay giúp đỡ.
Vừa nãy, cô ta có nhìn thấy điếu thuốc là mà Tọa Sơn Hổ cầm trong tay.
Cô đã từng nhìn thấy điếu thuốc như thế, đó là điếu thuốc ở Bắc Giới.
Phương Bảo Quyên nghiến răng nói: “Bà nội, chắc chắn thân phận hiện giờ của Tề Phong Lâm không hề thấp.

Hôm nay Phương Hy Văn có thể tránh được một kiếp nhất định là bởi vì cuộc điện thoại của kia của bà.

Nãy cháu có thấy Tọa Sơn Hổ cầm một điếu thuốc mới hút được một nửa.”
Bà cụ Phương cảm thấy rất kỳ lạ: “Cậu ta cầm một điếu thuốc hút dở làm gì?”