Bà cụ Phương mỉm cười giễu cợt, bà ta tỏ vẻ chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, bà ta nói: “Rồi sao?”
Rõ ràng bà cụ Phương không có ý định trả lại cửa hàng Bách Thảo cho Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn nắm chặt lấy váy, cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Phương Hy Văn rất muốn quay lại cửa hàng Bách Thảo nhưng nếu bà nội không trả lại cho cô thì cô cũng hết cách.
Cuối cùng Phương Hy Văn cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói với Trần Hạo Hiên: “Chúng ta về thôi.

Về nhà thử tìm cách khác xem sao.

Nếu như vẫn không được vậy thì chúng ta sẽ đi tìm việc, sẽ không chết đói được đâu.”
Nhưng Trần Hạo Hiên lại đứng im không hề nhúc nhích.
Phương Hy Văn sợ Trần Hạo Hiên lại gây ra chuyện ầm ĩ gì đó thế nên cô nói thêm: “Chúng ta đi thôi, anh còn muốn tôi trở thành trò cười ở nhà họ Phương hay sao?”

Trần Hạo Hiên vẫn đứng im không động đậy.
Phương Hy Văn bị biến thành trò cười suốt năm năm nay có thể nhưng bây giờ Trần Hạo Hiên anh đã trở về rồi đây, không ai có thể cười nhạo Phương Hy Văn được nữa.
Những thứ thuộc về Phương Hy Văn anh phải đòi lại cho bằng được.
Bà cụ Phương thấy Trần Hạo Hiên cứ đứng ì ở đó không chịu đi thì hét lớn lên: “Người đâu, bắt cái tên vô dụng này lại rồi đưa tới Tuần Thiên Các cho tôi.

Năm năm trước cậu ta cưỡng hiếp Phương Hy Văn cộng thêm việc hôm nay đánh người ở đây nữa.

Món nợ này chúng ta phải thanh toán cho xong đã.”
Trần Hạo Hiên mỉm cười nói: “Bà cụ Phương, bà muốn tìm người của Tuần Thiên Các tới đây tôi không có ý kiến gì cả thế nhưng người của Tuần Thiên Các vừa tới e là các người cũng không tránh được tội đâu nhỉ.”
Bà cụ Phương lạnh lùng nói: “Tôi có cái gì mà không tránh được chứ, cả đời này tôi làm việc gì cũng đều rất quang minh lỗi lạc.”
Trần Hạo Hiên hỏi vặn lại: “E là cũng không quang minh lỗi lạc đến thế đâu.

Trong suốt năm năm qua cho dù bà có bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì ít ra bà cũng nên giúp đỡ Phương Hy Văn chứ.

Bà không những không giúp đỡ cô ấy thì thôi đằng này lại còn cướp mất cửa hàng Bách Thảo là kế sinh nhai của cô ấy nữa chứ.”
“Bà cũng biết nếu như có cửa hàng Bách Thảo Phương Hy Văn có cần phải chịu khổ sở suốt năm năm qua không? Cuộc sống của cô ấy và Hạt Tiêu có cần tuyệt vọng đến thế không?”
Bà cụ Phương lại lạnh lùng nói: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ, cậu bớt lo chuyện bao đồng ở đây đi.

Thêm nữa chẳng phải bây giờ Phương Hy Văn và Hạt Tiêu sống tốt lắm sao?”
Trần Hạo Hiên nhìn bà cụ Phương chằm chằm, anh giận tím người.
“Vậy bà có biết người có máu mặt lãnh đạo quần hùng trấn áp nhà họ Đổng kia sau khi biết được những năm nay Phương Hy Văn phải chịu nhiều cực khổ như thế đã tức giận nhường nào không?”

“Vậy bà có biết người nhà họ Đổng đã chết thảm như thế nào không! Bà có biết Hắc Ảnh Đàm đã bị tàn sát như thế nào không?”
“Vậy bà có biết tiếng kêu la thảm thiết của nhà họ Đổng trong suốt đêm mưa to như đổ nước không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu thôi không hả?”
Nói xong Trần Hạo Hiên kéo Phương Hy Văn rồi nói tiếp: “Cửa hàng Bách Thảo này chúng tôi không lấy nữa cũng được thôi, tôi còn thấy nó ngứa mắt nữa đây này.

Chúng ta đi thôi.

Tuy Thành phố Ninh Hạ này lớn thật đấy nhưng sau này có tôi ở đây rồi, hai mẹ con em sẽ không cần phải lo lắng điều gì nữa.”
Bà cụ Phương lại nghe được điểm mấu chốt.

Trần Hạo Hiên nói người có máu mặt kia nổi trận lôi đình lại là vì chuyện Phương Hy Văn chịu khổ sở suốt năm năm qua.
Thế nên anh mới tức giận tiêu diệt nhà họ Đổng, tàn sát núi rác.
Nếu như để cho người máu mặt kia biết được suốt những năm qua bà ta không giúp đỡ Phương Hy Văn, nhà họ Phương còn lấy đi cả cửa hàng Bách Thảo của Phương Hy Văn vậy thì chẳng phải nhà họ Phương chính là đồng lõa hay sao?
Sự tức giận của người có máu mặt kia đến cả nhà họ Đổng cũng không chịu nổi huống chi nhà họ Phương.

Hơn nữa bà ta còn muốn Tề Phong Lâm giới thiệu người kia cho mình biết, bà ta còn muốn lấy lòng người kia nữa chứ.

Bà cụ Phương ngớ người ra luôn, bà ta nhìn thấy Phương Hy Văn muốn đi thì nhanh chóng lên tiếng: “Đợi đã.”
Phương Hy Văn dừng bước, cô ngoảnh đầu lại nhìn bà cụ.
Bà cụ suy nghĩ trong lòng một lúc rồi vội vàng nói: “Phương Hy Văn, vừa nãy bà chỉ nói đùa với cháu thôi mà.

Bây giờ bà sẽ trả lại cửa hàng Bách Thảo cho cháu.

Cháu đi tới chỗ quản gia lấy chìa khóa.

Nhưng mà cháu phải đồng ý với bà một chuyện, nếu như cháu gặp được người có máu mặt kia cháu nhất định phải nói cho bà biết đấy nhé.”
Phương Hy Văn nhanh chóng nói: “Cháu cảm ơn bà ạ.”