Lúc này Hạt Tiêu lại khóc, cô bé nắm lấy ống tay áo của Phương Hy Văn.
Cô bé lớn tiếng nói: “Mẹ ơi mẹ đừng trách bố mà, bố nhận được điện thoại của con nên mới về đấy ạ.

Nếu như không phải là bố đánh ông chú kỳ quái kia thì có lẽ Hạt Tiêu đã không gặp được mẹ nữa rồi.

Hơn nữa bố còn chữa khỏi bệnh cho con nữa, đều là do bố làm cả đó ạ.”
Phương Hy Văn vừa nghe thấy thế thì nhíu chặt mày lại rồi nhìn chằm chằm Trần Hạo Hiên.
Đêm đó anh lên núi thật ư?
Chỉ là không kịp cứu ông cụ mà thôi.
Phương Hy Văn cứ do dự mãi không đưa ra quyết định, cô nhíu chặt mày lại.
Hạt Tiêu khóc càng lúc càng lớn hơn: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con ghét mẹ lắm.

Mẹ ơi, mẹ cho bố một cơ hội đi mà, bố thật sự rất yêu thương Hạt Tiêu.”

Cuối cùng Phương Hy Văn cũng lên tiếng.
“Trần Hạo Hiên, tôi sẽ cho anh thời gian một tháng.

Sau một tháng nếu như anh có thể làm được tất cả như những gì như anh nói vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội… Anh phải nhớ rõ một điều là không phải là do tôi có tình cảm với anh nên mới làm như thế mà là tôi không muốn để cho Hạt Tiêu không có bố mà thôi.”
Hạt Tiêu vội vàng hôn chụt lên má Phương Hy Văn một cái.
“Mẹ ơi, nhất định bố sẽ làm được mà, bố nhất định sẽ đường đường chính chính lấy mẹ.”
Trần Hạo Hiên cũng nói: “Phương Hy Văn, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bao giờ thất hứa nữa.

Mười tám con phố đã được xử lý sạch sẽ rồi, đám cưới nhà giàu cũng đã chuẩn bị.

Trong ngày hôm đó em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ khiến người ta hâm mộ nhất.”
Phương Hy Văn không nói gì mà vòng qua người Trần Hạo Hiên, rõ ràng cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng vào những gì anh nói.
Điều Phương Hy Văn muốn chỉ là cô có thể nuôi được bé Hạt Tiêu, cho cô bé một cuộc sống hạnh phúc mà thôi.
Trong lòng Phương Hy Văn vẫn cho rằng tất cả những chuyện này đều là do Tề Phong Lâm làm.
Nhưng cuối cùng thì mối quan hệ giữa Phương Hy Văn và Trần Hạo Hiên đã dịu đi rồi.
Hai người, một người gọt táo cho con gái, còn một người thì ngồi bên cạnh tay cầm quyển truyện kể chuyện cho con nghe.
Thỉnh thoảng hai người lại nhìn đối phương một cái nhưng không ai lên tiếng nói với ai câu nào cả.
Lúc này tập đoàn Vạn Nam của nhà họ Hạ.
Bên trong tập đoàn Vạn Nam, cuối cùng thì Hạ Cơ Uyển cũng đã thu dọn xong tàn cuộc của biệt thự Vạn Nam.
Cô ta rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Cơ Uyển nhìn chú hai đang đứng trước mặt mình, cô ta hung dữ nó: “Chú hai đúng là con mẹ nó xui thật, có nằm mơ cháu cũng không ngờ rằng Trần Hạo Hiên lại về đúng ngày hôm đó.

Mẹ nó, không ép chết được Phương Hy Văn thì thôi đi đằng này bản ghi âm của cháu còn bị lộ ra ngoài nữa chứ, việc này có ảnh hưởng rất lớn tới cháu.”

Hạ Nhạc Khánh nhíu chặt mày lại, ông ta nhìn điện thoại di động rồi nói: “Cơ Uyển à, với thân phận và địa vị hiện giờ của cháu thì không nên quan tâm những thứ này mới phải chứ.”
Hạ Cơ Uyển đập bàn nói: “Cháu muốn giết chết con khốn kia! Đồ điếm, người đàn ông cháu không cần mà cô ta lại dám sinh cho người đàn ông ấy một đứa con chết dẫm chứ.”
Hạ Nhạc Khánh quay đầu lại rồi nắm điện thoại ông ta đang cầm trên tay lên bàn.
Trong điện thoại là tin tức Hà Nhạc Khánh vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất, ở trong mắt của ông ta người biết được tin tức này ở Thành phố Ninh Hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
“Mười tám con phố ở Thành phố Ninh Hạ trong một thời gian ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ đã được thu mua rồi, Đến tận bây giờ chú cũng không điều tra ra được người có tiền đứng sau là ai.”
“Chú còn nghe nói người trấn áp nhà họ Đổng là một người có máu mặt.

Thân phận của người đó cao chín tầng mây, một câu nói của người ấy cũng đủ để khiến cho cả Huyền Châu này lung lay.”
“Hơn nữa cũng có người ở Bắc Giới nhìn thấy Bắc Giới cho điều động một trăm nghìn chiến sĩ Thiên Đao, họ đang trên đường đến Thành phố Ninh Hạ rồi.”
Lúc này cơn giận của Hạ Cơ Uyển mới vơi bớt đi một chút.
Trong đầu cô ta đột nhiên lóe lên gì đó, cô ta hỏi: “Chú hai, ý của chú là người thu mua mười tám con phố chính là người có máu mặt kia sao? Một trăm nghìn chiến sĩ Thiên Đao này tới Thành phố Ninh Hạ cũng là vì bảo vệ người đó hay sao ạ.”
Hạ Nhạc Khánh gật đầu, ông ta đứng bật dậy rồi đi về phía cửa sổ, ánh mắt sâu xa.
“Ừ, Hạ Cơ Uyển à, có người từng đứng ở phía xa xa nhìn thấy trên núi rác có một chiếc áo choàng, đó là Thái Cực Hoàng Bào.”
“Chú nghi ngờ rằng người trấn áp nhà họ Đổng chính là Trần Thái Cực, là thần y giỏi nhất ở Thái Cực Hoàng Bào hiện nay.

Cũng chỉ có anh ta mới có thể làm cháy lên hàng ngàn ngọn lửa hiệu triệu mà thôi.”

“Điều cháu phải làm bây giờ không phải là tức giận vì con khốn và kẻ vô dụng kia.

Một khi tin tức được truyền ra ngoài, mọi người sẽ tranh giành chen lấn nhau để nhìn thấy người có máu mặt kia cháu có hiểu không?
Hạ Cơ Uyển hiểu ngay.
Cô ta gật đầu liên tục rồi lên tiếng: “Chú hai, cháu sẽ cho người đi điều tra ngay đây ạ.

Một khi có tin tức cháu sẽ cho người đi thăm hỏi người kia ngay.”
Người nào có thể nhìn thấy người có máu mặt này thì sau này sẽ trở thành người có tiếng nói ở Thành phố Ninh Hạ.
Hạ Cơ Uyển biết, ở Thành phố Ninh Hạ gió nổi lên trước cơn mưa.
Thế nhưng cô ta lại không biết thứ sắp tới không phải là cơn mưa rừng mà là mưa xối xả rung trời.
Mười tám con phố chính là dùng để chuẩn bị đám cưới cho Phương Hy Văn.
Mười vạn tướng sĩ tới đây chỉ vì giết nhà họ Hạ.