Chương 6: Hình nhân thế mạng

Phan Lâm không ngờ rằng chỉ trong vài
giờ ngắn ngủi mà Lý Minh đã gây ra phiền
phức lớn như vậy.

Hóa ra sau khi bà Lý khỏi bệnh, người
của đài truyền hình thành phố đã tình cờ đến
thăm và đăng tải đây là một trường hợp của
y học Trung Quốc trên các phương tiện
thông tin để hợp tác với chính quyền thành
phố làm việc công khai, kết quả nói trùng
hợp cũng không phải trùng hợp, nhà họ
Huỳnh ở Nam Thành nhìn thấy tin tức này,
bệnh tình của ông Huỳnh và lão thái thái
cũng khá tương đồng. Vì vậy, nhà họ
Huỳnh đã vượt đêm đưa Huỳnh lão gia đến
Giang Thành nhờ Lý Minh chữa trị.

Lý Minh vui mừng khôn xiết khi biết tin.
Huỳnh gia
Chính là đệ nhất thế gia ở Nam Thành!

Một gia đình nhỏ bé như nhà họ Lý so với
họ, thì còn thua kém rất xa.

Đây là cơ hội tuyệt vời để kết giao với
nhà họ Huỳnh, một bước lên mây!

Đây cũng là cơ hội trời cho để Lý Minh
một bước được thăng tiến!

Nhờ sự động viên của lão thái thái, Lý
Minh làm theo những bước mà Phan Lâm
nói để châm cứu cho Huỳnh lão gia.

Ông ta vẫn còn nhớ rõ những huyệt đạo
của lần châm kim cuối cùng, cảm thấy mình
đã lĩnh ngộ hoàn hảo “Linh phủ thiên”.

Tuy nhiên … khi linh thủ thiên này châm

xuống, Huỳnh lão gia vốn đang tỉnh táo hôn
mê ngay tại chỗ, hai phút sau được đưa vào
phòng cấp cứu, đến bây giờ vẫn chưa rõ
sống chết.

Nhà họ Huỳnh tức giận.

Lý Minh hoàn toàn sững sờ.

Toàn bộ tình hình lại mất kiểm soát.

Lý Minh bị nhà họ Huỳnh giam giữ, các
chuyên gia và bác sĩ đều đã đến.

Sau nhiều giờ cấp cứu, bệnh tình của ông
Huỳng đã ổn định một chút, nhưng vẫn chưa
qua khỏi cơn nguy kịch, ông đã được đưa
đến Giang Thành được bác sĩ riêng của nhà
họ Huỳnh chăm sóc.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc,
nhà họ Huỳnh và nhà họ Lý cũng vì chuyện
này mà kết thù oán!

Nhưng … Lý gia lấy gì để đấu với Huỳnh
gia đây?

E rằng họ chỉ cần dùng một ngón tay là
có thể đè chết nhà họ Lý!

Người Lý gia ai nấy cũng đều sợ hãi.

Lý Ái Vân cả đêm được gọi đến biệt thự
của lão thái thái để bàn biện pháp đối phó.

Khi cô trở về thì cũng đã 12 giờ đêm.

“Tình hình thế nào?” Phan Lâm vẫn ngồi

trên sô pha, tựa hồ đang đợi cô.

“Không … không có gì…” Vẻ mặt Lý Ái
Vân mất tự nhiên, không nhìn Phan Lâm,thì
thầm một câu rồi vội vàng trở về phòng.

Phan Lâm cau mày.

Dáng vẻ này dường như có điều gì bất ổn.

Tuy nhiên, trong mắt Lý Ái Vân, Phan

_ Lâm là một tên rác rưởi vô dụng, nói cho anh
†a biết chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, vì vậy
gặp phải chuyện gìLý Ái Vân sẽ tự mình giải
quyết hoặc bàn bạc với cha mẹ là Lý Giang
và Hứa Ngọc Thanh.

Lý Ái Vân không nói Phan Lâm cũng lười
hỏi.
Ba năm kết hôn, Phan Lâm vẫn luôn ngủ

†rong phòng khác. Sau 12 giờ, Phan Lâm sẽ
ngủ trên so pha.

Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên
vang lên tiếng động

Phan Lâm vô thức mở mắt ra, mới nhận
ra Lý Ái Vân định đi ra ngoài.

Mới có bảy giờ?

Lý Ái Vân không phải đi làm lúc 8:30 sao?

Hơn nữa trông cô ấy có vẻ mệt mỏi, như

thể cả đêm qua không ngủ được.

Cô gái này muốn đi đâu vậy?

Phan Lâm nói thầm trong lòng, nhanh
chóng mặc quần áo đi theo.

Sau khi đi ra ngoài, Lý Ái Vân bắt taxi rời
khỏi Giang Thành, Phan Lâm cũng gọi taxi đi
theo.

“Đây là đường đến Nam Thành?”
Phan Lâm mơ hồ đoán được gì đó.
Lý Ái Vân xuống xe tại một khu biệt thự.

Cô liếc nhìn điện thoại, lần theo địa chỉ
và đến trước một biệt thự sang trọng ở trung
†âm khu biệt thự này.

Hít một hơi thật sâu, Lý Ái Vân vung tay
lên, run rẩy muốn bấm chuông cửa, nhưng lại
không dám…

Kể đến đó, một bàn tay to lớn bên cạnh
vươn ra thay cô bấm chuông.

Ding Dong!

Lý Ái Vân sững sờ, lúc này mới nhận ra
Phan Lâm không biết đã đứng ở bên cạnh
mình từ lúc nào.

“Làm cách nào anh tới đây được?”

“Ai ở bên trong?” Phan Lâm nhìn biệt thự
trước mặt, hỏi.

“Bác hai.” Lý Ái Vân khẽ nhếch môi nói:
“Sau khi sự cố xảy ra, bác hai bi được đưa
đến đây, nhà họ Huỳnh không cho ông đi. Bà
nội hi vọng tôi có thể thay mặt nhà họ Lý xin
lỗi họ, thương lượng cách giải quyết, đưa bác
hai về và cố gắng xử lý sự việc một cách hòa
bình ”.

“Vậy mục đích cuộc họp tối hôm qua của
nhà họ Lý là muốn em trở thành vật thế
thân?” Phan Lâm hỏi.

Lý Ái Vân im lặng.

Cô biết mọi chuyện, lão thái thái chỉ
muốn dùng cô để kiểm tra thử thái độ của
Huỳnh gia.

Cô không còn cách nào khác, vì đó là
yêu cầu của lão thái thái.

Đánh giá tình hình tối hôm qua, chắc hẳn
tình trạng của ông Huỳnh rất tệ, nếu không
sẽ không giam giữ Lý Minh, lúc này trong nhà
họ Lý còn có ai dám chọc giận nhà họ Huỳnh
nữa? Ngay cả vợ con của Lý Minh, Lý Cường
và và Phạm Ngọc Châu cũng không dám tới,
nên biết nhà họ Huỳnh đáng sợ đến mức nào.

Không ai muốn đi, lão phu nhân chỉ có
thể kêu Lý Ái Vân đi.

Xét cho cùng, lão thái thái cũng đâu
quan tâm đến Lý Ái Vân, Lý Giang từ trước
đến giờ đều yếu thế trong cái gia tộc này, đổ
họa lên đầu Lý Ái Vân, chỉ cần lão phu nhân
không phản đối, Lý Ái Vân sẽ không có cách
nào để giải oan.

“Nhà họ Lý đúng là vô tình! Bọn họ rốt
cuộc có coi em như người nhà không?”Phan

Lâm hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bất bình.

Nước mắt đầm đìa trên khóe mắt Lý Ái
Vân, cô nhìn anh chằm chằm và nói: “Vậy thì
anh biết tại sao bà nội không coi trọng gia
đình chúng ta và tại sao gia đình chúng ta lại
có quyền lên tiếng thấp như vậy trong gia tộc
không?”

Phan Lâm im lặng một chút, bình tính
nói: “Ái Vân, đừng lo lắng, sau này sẽ không
có ai khinh thường em nữa, cũng sẽ không
có người bắt nạt em, cho dù là người nhà họ

Lý hay là ai khác.”

“Lời an ủi nực cười này hay là anh nói
cho chính mình nghe đi!” Lý Ái Vân lau đi giọt
nước mắt bất mãn, lạnh lùng nói.

“Xin hỏi hai người có chuyện gì sao?”

Lúc này, một giọng nói già cỗi vang lên
phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai
người.

Nhìn về phía trước, một ông lão tóc bạc
phơ mặc bộ đồ kiểu dáng thời Đường không
biết đã đứng sau cánh cổng sắt của biệt thự

từ lúc nào.
Đây chắc là quản gia của họ Huỳnh.

“Xin chào ông lão, tôi tên là Lý Ái Vấn,
cháu gái của Lý Minh …” Lý Ái Vân vội vàng

nặn ra một nụ cười.

Đối phương vừa nghe thấy chữ “Lý”, sắc
mặt ông ấy đột nhiên thay đổi.

“Nhà họ Lý các người còn có mặt mũi tới
đây sao? Cậu hai đã ra lệnh, không tiếp
người nhà họ Lý, cút đi!”

Lão quản gia hừ lạnh một tiếng, phất áo
định vào trong.

“Xin chờ một chút!” Lý Ái Vân khẩn
trương: “Nhà họ Lý chúng tôi lần này đến rất
thành tâm, dù thế nào, xin hãy cho tôi gặp
mặt đại thiếu gia!”

“Bàn giao? Nhà họ Lý các người đưa nổi
sao? Trong vòng mười giây, nếu như không
cút, tôi sẽ cho người ném các người ra
ngoài!”, Lão quản gia hét lên.

Tại thời điểm này.

Két!

Một chiếc ô tô sang màu đen dừng trước
cửa biệt thự.

Trên xe một cô gái trẻ ăn mặc thời trang
bước tới, cô gái có nước da trắng trẻo, khuôn
mặt xinh đẹp, trang điểm màu khói nhẹ, rất
dễ thương, phía sau cô là hai vệ sĩ mặc đồ
đen.

“Tiểu thư, cô đến rồi à?”
Lão quản gia vội vàng ra mở cửa.

“Họ là ai?” Cô gái đưa mắt nhìn Lý Ái Vân
và Phan Lâm.

“Cái này …” lão quản gia ngập ngừng nói.

“Họ là người nhà họ Lý?” Cô gái đột
nhiên hỏi.

“Chào cô, tôi tên là Lý Ái Vân, tôi đến đây
thay mặt nhà họ Lý để thăm Huỳnh lão
gia.”Lý Ái Vân cố gắng mỉm cười.

“Thăm? Các người còn mặt mũi đến
sao? Nếu không vì các người, ông nội tôisẽ
biến thành bộ dạng như này sao?” Khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô gái đột nhiên thay đổi,
trở nên tức giận: “Nếu các người đã đến rồi,
thế thì đừng đi vội! Hai người, dẫn cô ta vào
trong! Nếu có chuyện gì xảy ra với ông nội,
tôi muốn họ quỳ xuống trước mặt ông tôi xin

lỗi!”
“Vâng, tiểu thư!”

“Tiểu thư, cô tuyệt đối đừng làm loạn!”

Lão quản gia vội vàng nói.

“Bác Trí, sao thế? Bác muốn đứng về phía
họ? Lẽ nào ông nội bình thường đối xử với
bác không tốt sao?” Cô gái tức giận hỏi.

“Lão gia đối xử với tôi ơn trọng như núi,

nhưng tiểu thư…”

“Dẫn vào!” Cô gái hét lên, cũng lười mấy

nghe lời nói nhảm của quản gia.

Hai tên vệ sĩ cao lớn cơ bắp cuồn cuộn
lập tức bước tới.

Lý Ái Vân rùng mình sợ hãi.

Cô biết chuyến đi này sẽ rất khó xử, nhất
định sẽ nhà họ Huỳnh gây khó dễ.

Nhưng cô không ngờ rằng người nhà họ
Huỳnh căn bản không nói đạo lý với cô!

Làm sao đây?
Lý Ái Vân muốn khóc không ra nước mắt.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Chờ đãt”

Là Phan Lâm!

“Anh cũng là người nhà họ Lý sao? Đưa
vào luôn cho tôi.” Cô gái liếc Phan Lâm một
cái.

“Huỳnh tiểu thư, nếu như cô đụng vào
chúng tôi, tôi sợ … ông Huỳnh thật sự không
thể cứu được nữa!”

“Anh nói cái gì?” Cô gái sửng sốt.

“Tôi có thể cứu ông Huỳnh.” Phan
Lâm nghiêm túc nói.

“Phan Lâm… anh lại nói cái gì vậy?” Lý Ái
Vân lo lắng.

Nhà họ Huỳnh không phải bà ngoại, nếu

còn xảy ra sai sót, ngay cả Phan Lâm cũng
sẽ bị giam giữ?

Nhưng Phan Lâm phớt lờ cô, nhìn cô gái
và chờ đợi câu trả lời.

Đôi mày liễu của cô gái cau lại: “Anh thực

sự có thể chữa khỏi cho ông nội? Tối hôm
qua có hàng chục bác sĩ chuyên môn đến,
cũng đành bó tay với tình trạng của ông nội!
Anh có thể làm được sao?”

“Tôi cũng đã đứng trước cửa rồi, sao
không để tôi vào thử xem?” Phan Lâm cười
nhạt.

Cô gái gật đầu, cảm thấy có lý.

Nhưng vừa định đồng ý thì bên cạnh lại

vang lên một tiếng cười khinh miệt.

“Thử? Haha, một tên vô tích sự mà có
thể cứu được ông Huỳnh sao? Đừng chọc
người ta cười chứ, cô Huỳnh à, nếu cô tin anh
ta, thế chẳng khác nào hại ông Huỳnh!”

Một số người nghe thấy âm thanh và

nhìn sang.

“Anh Trung?” Cô gái kinh ngạc quay đầu lại.

Lý Ái Vân nhìn thấy người đến, lập tức
thay đổi thần sắc, giống như bị sét đánh.

Phan Lâmkhẽ động chân mày.

Nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai
trong bộ vest và mái tóc vuốt ngược bước
xuống từ một chiếc roadster đi tới, mỉm cười
gật đầu với cô gái, rồi sau đó quay sang nhìn
Lý Ái Vân trìu mến, sải bước về phía trước.

“Ái Vân, đã lâu không gặp, cô … có khỏe không?”